Nếu không bắt lấy kẻ cầm đầu lão hòa thượng kia, hắn ta khó thoát khỏi trách nhiệm.
“Bằng bằng bằng…” Tiếng súng bỗng vang lên.
Hòa thượng Nhất Trinh thể hiện bản lĩnh, nhẹ nhàng né tránh băng đạn, có điều trông hơi nhếch nhác.
Dưới tình thế cấp bách ông ấy vừa tránh vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lý Trạch Vũ: “Thằng nhóc thối, nếu con còn không tới thì vi sư mặc kệ con.”
“Tách tách tách…”
“Đậu má!” Hòa thượng Nhất Trinh tung người bay qua tường mấy lần, may mắn đúng lúc chạy tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Sư phụ, người nhanh đột phá vòng vây đi.” Vì để tránh cho tai bay vạ gió, Lý Trạch Vũ vội rời xa hòa thượng Nhất Trinh.
Dù sao hắn mặc quần áo của binh sĩ nước Anh trên người nên không sợ.
“Hay cho nghiệt đồ nhà con.” Hòa thượng Nhất Trinh chưa kịp tức giận đã quay người chạy về đường cũ.
“Có thấy lão hòa thượng không?” Một binh lính hỏi Lý Trạch Vũ.
Bởi vì khoảng cách không gần, hắn ta cũng không phát hiện “đồng bạn” trước mặt có gì khác thường.
Lý Trạch Vũ chỉ về hướng ngược lại: “Lão hòa thượng kia trốn về phía đó, chúng ta mau đuổi theo.”
“À được.”
“Đuổi theo…” Lý Trạch Vũ đuổi theo một đám binh sĩ, vô tình hay cố ý mà đi ở cuối cùng, sau đó thân hình lóe lên rời biến mất trong bóng đêm.
Mười mấy phút sau.
Hòa thượng Nhất Trinh lặng lẽ đến dưới chân tường thành rồi tung người nhảy lên và phóng qua.
“Má, rốt cuộc đi ra rồi.” Trong lúc hùng hổ, ông ấy lại lấy điện thoại ra liên lạc với Lý Trạch Vũ: “Vi sư đã trốn ra ngoài, thằng nhóc con tự cầu phúc đi.”
“Sư phụ không cần lo lắng, đồ nhi rất mạnh khỏe.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Hòa thượng Nhất Trinh quay đầu nhìn lại thì thấy đồ nhi ngoan đang bước nhanh tới.
“Sư phụ, đừng lo lắng, chúng ta đi mau, nếu không lát nữa những binh lính kia sẽ phát hiện.” Lý Trạch Vũ vẫy tay.
Có hòa thượng Nhất Trung thu hút “ngòi nổ”, hắn đã sớm trốn ra rồi.
Lòng bàn chân sư đồ hai người như bôi dầu, để lại một đám binh sĩ tìm tới tìm lui trong cung điện Buckingham, tìm cả buổi cũng không thấy được bóng người.
Cùng lúc đó, Nalisa mơ màng tỉnh lại trong văn phòng quốc chủ.
“Có ai không, mau tới đây.”
“Nhanh tới cứu tôi.” Lúc cô ta lớn tiếng kêu cứu thì lập tức có mười mấy người xông vào tòa cao ốc.
Một vệ sĩ vừa tháo dây vừa hỏi: “Thư ký Nalisa, ngài sao vậy?”
“Đám rác rưởi các anh.”
Mười mấy người canh giữ ngoài cửa, ngay cả có người chui vào cao ốc cũng không phát hiện, Nalisa tức giận không thôi.
Nhưng mà cô ta không trách những vệ sĩ này.
Lý Trạch Vũ là người thế nào? Lấy thân thủ của hắn lặng lẽ chui vào tòa nhà này, trên đời này có lẽ không ai có thể phát hiện kịp thời.
“Thư ký Nalisa, ngài xác định thật sự có người lẻn vào tòa cao ốc?” Vệ sĩ dẫn đầu cảm thấy khó tin.
Nalisa tức giận: “Nếu như không phải có người lẻn vào, lẽ nào là tôi tự trói mình lại?”
Ách…
Vệ sĩ dẫn đầu không phản bác được.
Mặc dù hắn ta không tin có người có thể lẻn vào tòa nhà trước mắt bọn họ, nhưng Nalisa quả thật không có lý do tự trói mình.
“Thư ký Nalisa, đối phương là ai? Chúng tôi lập tức đuổi theo.” Một vệ sĩ đề nghị.
Nalisa ngước mắt, khinh thường nói: “Đợi đám rác rưởi các người đuổi theo thì người ta đã sớm chạy mất dạng rồi.” Cô ta nói xong thì nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên bàn, thuần thục bấm một dãy số.
“Alô!” Một giọng nói mơ hồ vang lên, hiển nhiên đối phương chưa tỉnh ngủ.