"Hy vong đang nằm trên người tên kia!"
"Ý cô là…"
"Đúng, chính là hắn, Lý Trạch Vũ!"
…
Sáng hôm sau, khách sạn Hoà Bình tại Hoàng Thành.
Chỉ trong một đêm, Khương Như Phong suýt nữa đã trở nên suy sụp không gượng dậy nổi.
Đầu tiên là hấp diêm hoàng hoa khuê heo, sau nữa lại bị bêu danh lên trang nhất, có thể nói là mất sạch mặt mũi.
May mà cha báo rằng đám cưới hôm nay vẫn sẽ được cử hành đúng hạn!
Cưới được mỹ nữ số một Hoàng Thành luôn là mơ ước xưa nay của hắn ta, dù rằng đối phương đã không còn trinh trắng nữa!
Vả lại, điều quan trọng nhất là việc này chứng tỏ gia tộc vẫn chưa bỏ mặc hắn ta!
Thay một bộ âu phục cao cấp, chải mái tóc đen có vẻ phấn chấn hơn hẳn.
Như thể đã hồn nhiên quên đi chuyện tối qua.
Lúc này, một ông cụ chống ba toong tiến vào khách sạn giữa vòng vây của mọi người.
Tuổi tác đã hơn thất tuần, trông cũng già yếu rồi. Tuy nhiên, nếu quan sát cẩn thận, người ta sẽ có thể nhận ra ánh mắt ông vẫn trong sáng minh mẫn, không hề có chút vẩn đục nào, hơn nữa khí chất bề trên của ông cũng thể hiện ra rất rõ ràng.
Nhắc tới tên người này, không ai trong giới kinh doanh của nước Hạ là không biết.
Khương Thượng Đức.
Nhân vật phong vân gây dựng đế chế kinh doanh khổng lồ từ hai bàn tay trắng.
Có người nói ông là cha đỡ đầu của giới tài chính phương đông, cũng có người ca tụng ông ta là siêu nhân của giới kinh doanh!
"Ông nội!"
Khương Như Phong nhanh chân tiến lên trước.
Khương Thượng Đức nghiêm mặt, chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Xốc lại tinh thần cho cha. Người của nhà họp sẽ tới ngay thôi, đừng làm mất thể diện của nhà họ Khương ta."
Khương Chính Hoằng đứng bên cạnh nghiêm nghị nhắc nhở.
Mặc dù nhà họ Diệp là phú hộ hàng đầu nhưng nhà họ Khương cũng là gia tộc lớn không thể khinh thường.
Ông ta không muốn người khác nói nhà họ Khương trèo cao.
Trong cuộc hôn nhân hôm nay, địa vị giữa đôi bên là bình đẳng!
Khương Như Phong gật đầu, nói: "Cha yên tâm đi, con sẽ không để cha và ông nội thất vọng đâu."
Cùng lúc đó, đoàn xe xa hoa của nhà họ Diệp sắp tới khách sạn Hoà Bình.
Trong một chiếc Maybach màu bạc, Diệp An ngồi trên ghế phụ lái, ở hàng ghế phía sau là Diệp Khuynh Thành, Diệp Khinh Nhu và một quý bà sang trọng.
Đó là bà Lưu Thu Yến - mẹ ruột Diệp Khuynh Thành.
"Con à, tươi tỉnh lên đi!"
Thật ra Lưu Thu Yến cũng cảm thấy rất sầu não.
Cùng là phái nữ, đương nhiên bà cũng có thể thấu hiểu tâm tình của con gái. Song, bà lại bất lực trong việc thay đổi số phận con mình.
"Mẹ, con ổn mà, mẹ đừng lo lắng."
Diệp Khuynh Thành khẽ mỉm cười.
Thấy con gái còn phải an ủi ngược lại, trong lòng Lưu Thu Yến càng khó chịu hơn, nước mắt như chực trào ra.
"Khóc gì mà khóc. Đây là ngày bục hỷ, em muốn làm mất mặt nhà họ Diệp ta hay sao?"
Diệp An có chút không vui, trách cứ vợ.
Lưu Thu Yến lập tức lau khô nước mắt, gắng gượng nở nụ cười.
"Anh cả, con gái sắp thành gia thất, người làm mẹ tất nhiên sẽ thấy đau lòng. Đàn ông các anh không hiểu được đâu!"
Diệp Khinh Nhu hờn mát thay chị dâu.
Diệp An bĩu môi, không nói nữa.
Dù sao em gái nhỏ của ông cũng là người không sợ trời không sợ đất, dám hơn thua với bất cứ ai trong nhà, ông không muốn tự chuốc thêm phiền phức vào người.
Rất nhanh, đoàn xe dừng trước cửa lớn khách sạn Hoàn Bình.
Người nhà họ Khương, đứng đầu là Khương Thượng Đức đã chực chờ từ lâu.
Người đầu tiên xuống xe là Diệp Chính Bình.
"Chào sui gia!"
"Chào sui gia!"
Khương Thượng Đức và Diệp Chính Bình cùng chào hỏi lẫn nhau, nắm tay ra vẻ hữu hảo.
Lúc này, Khương Như Phong cũng dẫn theo vài người nhà, đích thân nghênh đón xe cô dâu.
"Cạch!"
Diệp Khinh Nhu mở cửa xe, bước xuống trước tiên.
Shh…
Khương Như Phong lập tức đứng núi này trông núi nọ, không khỏi tơ tưởng nếu có thể húp được cả người "cô nhỏ" này thì tốt biết mấy.
Nhận thấy ánh mắt bất hảo của đối phương, Diệp Khinh Nhu không khỏi cà khịa.
"Cậu Khương, cảm giác ch*ch heo nái như thế nào vậy?"