Giọng nói của Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng dường như lại có một sức mạnh xuyên thấu rơi vào trong tai tất cả mọi người.
Bao gồm cả Nalisa, người đang quan sát tình hình trận chiến ở trên tầng sáu cũng nghe được!
Nemanja vốn đang vô cùng suy yếu lại tựa như hồi quang phản chiếu, hai mắt phát sáng: "Đáng lẽ nên để chiến đội Loucester ra tay từ lâu rồi."
Andres lườm Nemanja một cái, vẻ mặt đầy khinh thường.
Lúc trước người ồn ào nhiều nhất là hắn ta, rồi người đầu tiên bị đánh cho răng rơi đầy đất cũng là hắn ta.
Cường giả mạnh nhất của dòng kiếm thuật?
Tôi nhổ vào!
Nếu không phải bận tâm Nemanja là cháu trai của quốc chủ thì Andres rất muốn phun một bãi nước miếng vào mặt hắn ta.
Falcon không nói một lời, vẫy tay, tám mươi bốn người còn lại xếp thành một hàng và đi về phía Lý
Trạch Vũ một cách có trật tự.
"Quân Đế, không thể không thừa nhận sức mạnh của anh đã vượt xa sự dự đoán của hầu hết mọi người."
Falcon không tiếc lời tán thưởng một câu.
Trước đó, rất nhiều người đều cho rằng Quân Đế chỉ có khả năng chiến đấu theo đội, nhưng không ngờ sức mạnh của bản thân cũng mạnh đến mức ngoại hạng.
Hơn hai trăm đặc công tinh nhuệ choáng váng không làm gì được người ta, còn bị chém giết hơn một trăm người.
Chỉ bằng vẻn vẹn phần chiến lực này, hắn tuyệt đối có tư cách sóng vai với ba vị tam đế kia.
"Nhưng mà rất đáng tiếc, hôm nay chúng tôi muốn kết liễu anh ở chỗ này."
Falcon hời hợt bổ sung một câu, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ cũng tựa như đang nhìn một người chết.
Lý Trạch Vũ búng tàn thuốc, một làn khói từ trong miệng hắn bay ra.
"Keng!"
Dao quân dụng trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, một tiếng rồng ngâm vang lên.
Hắn nói đầy ẩn ý: "Năm đó, chiến đội Loucester thất bại trước thủy quân lục chiến nước Hạ, hôm nay chiến đội Loucester cũng sẽ thua trong tay một người nước Hạ!"
Nghe hắn nói như thế, ánh mắt Falcon đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nói: "Năm đó thủy quân lục chiến
của nước Hạ các anh chiếm ưu thế về địa lý, nếu không thắng lợi nhất định sẽ là của chiến đội Loucester chúng tôi!"
"Ha ha ha ~~"
Lý Trạch Vũ cười, cười một cách khinh thường: "Trên chiến trường, tất cả mọi thứ có thể sử dụng ở xung quanh đều là lợi thế, anh không hiểu lẽ thường cơ bản nhất này sao? Hơn nữa..."
Hắn đổi lời, giễu cợt: "Năm đó vũ khí và trang bị của chiến đội Loucester tiên tiến đến mức nào, còn thủy quân lục chiến của nước Hạ chúng tôi thì dùng vũ khí ra sao? Trên chiến trường, không có sự công bằng nào cả, chỉ có thắng bại!"
Những lời này dường như đã đánh thức người đang giả vờ say, khiến cho Falcon chấn động dữ dội.
Hơn mười năm trôi qua, không chỉ có hắn ta mà các đội viên trước đó của chiến đội Loucester đều không thừa nhận thất bại trước thủy quân lục chiến của nước Hạ năm đó.
Nhưng bây giờ hắn ta và các đồng đội xung quanh phải thừa nhận rằng những gì Lý Trạch Vũ nói là sự thật không thể chối cãi.
Năm đó, đúng là thuỷ quân lục chiến của nước Hạ có lợi thế về địa lý, nhưng trang bị của bọn hắn cũng tiên tiến không biết gấp bao nhiêu lần so với người ta.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
Thua chính là thua, làm sao có thể công bằng được?
"Tôi thừa nhận, năm đó chiến đội Loucester của chúng tôi không bằng thuỷ quân lục chiến của nước Hạ!"
Bá!
Falcon mở miệng, hai người Andres và Jack đều trợn tròn mắt.