Buổi sáng thiếu gia Hưng Nghĩa Các mới bị đánh gãy chân mà buổi chiều người đứng đầu Hưng Nghĩa Các lại bị đánh thành đầu heo!
Đây chắc chắn là tin tức lớn gây chấn động Tuyên Thành.
Thoáng chốc, tất cả những người có quyền thế ở Tuyên Thành đều ra sức hỏi thăm xem rốt cuộc thần thánh phương nào đã làm ra chuyện này.
Ban đêm, tại một phòng tập quyền anh dưới lòng đất ở ngoại ô Tuyên Thành.
Trên sàn đấu, trong sự chú ý của tất cả mọi người, một người đàn ông vạm vỡ đi lên sàn đấu và vẫy tay với khán giả xung quanh.
"Tối nay tôi đã cược ba triệu tệ rằng Thiết Ngưu sẽ thắng, nếu gã thừa, đêm nay tôi sẽ phải ngủ trên sân thượng!"
"Yên tâm, tôi cũng cược năm triệu tệ cho chiến thắng của Thiết Ngưu, tối nay gã tuyệt đối sẽ không thua!"
"Đúng vậy, Thiết Ngưu đã lập được thành tích chiến thắng liên tục ba mươi hai lần, còn đối thủ của gã chỉ là một kẻ không có tiếng tăm gì."
Tất cả mọi người trong khán phòng đều xì xầm bàn tán với nhau.
Ngay sau đó, người khiêu chiến của tối nay đi lên sàn đấu.
Người bày khoảng ba mươi tuổi, màu da hơi tối, tuy rằng người nói cao khoảng một mét tám nhưng vẫn thấp hơn Thiết Ngưu cao một mét chín khá nhiều.
Thoạt nhìn anh ta trông khá bình thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ nhìn thấy trong mắt anh ta lộ ra một luồng sát khí!
"Hoan nghênh người khiêu chiến đêm nay, Sói Đen!"
Trọng tài đứng trên sàn đấu và nói theo kịch bản.
Bấy giờ, ba người Lý Trạch Vũ đang ngồi trên dãy ghế cuối cùng trong khán phòng.
"Tương Vong, đi mua vé cược một trăm triệu Sói Đen thắng." Lý Trạch Vũ nhàn nhã nói.
"Đã rõ."
Vật Tương Vong lập tức rời khỏi chỗ ngồi.
Mặc dù gã không đánh giá cao người khiêu chiến tên Sói Đen này nhưng nếu Lý Trạch Vũ đã ra lệnh thì gã sẽ nghe theo vô điều kiện.
Dù thiếu gia nổi tiếng là kẻ phá của nhưng chỉ là một trăm triệu thôi mà, thua cũng không sao.
So với Vật Tương Vong, Cẩu Phú Quý lại suy nghĩ nhiều hơn, hắn tò mò hỏi: "Thiếu gia, anh quen người kia à?"
"Anh ta là anh em của tôi." Lý Trạch Vũ cười đáp.
Trên sàn đấu.
Trọng tài xem giờ, báo cáo về số tiền đặt cược cuối cùng trong ngày đã có, vì thế trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu dưới sự hối thúc của khán giả.
"Thật đáng thương khi tối nay người mày phải đối đầu là tạo!"
Thiết Ngưu thoải mái bước tới, khinh thường nói: "Nếu bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với tạo ba cái, tạo sẽ tha mạng cho mày."
"Nói nhiều quá!"
Ánh mắt của Sói Đen lộ ra sát khí, giây tiếp theo tại vị trí anh ta vừa đứng chỉ còn lại tàn ảnh.
Tốc độ quá nhanh!
Thấy vậy, Thiết Ngưu lập tức nhận ra tối nay bản thân đã gặp được cao thủ nên không dám lơ là nữa.
Ngay sau đó.
Sói Đen vốn đứng cách Thiết Ngưu năm bước đã xuất hiện trước mặt gã.
"Đi chết đi!"
Thiết Ngưu giơ chân đá về phía đầu đối phương.
Sói Đen không né tránh mà thẳng tay đánh ra một quyền, cú đấm này đánh trúng ngay đầu gối của Thiết Ngưu.
"Răng rắc!" Tiếng xương bị gãy vang lên.
"Ầm!"
Sói Đen tiếp tục đấm một quyền thật mạnh vào đầu Thiết Ngưu, gã còn chưa kịp kêu đau thì đã ngã xuống sàn.
Toàn bộ trận đấu chỉ kéo dài khoảng mười giây!
Cả khán phòng đều reo hò.
Ngay cả trọng tài cũng sững sờ hồi lâu mới giật mình tỉnh táo lại: "Người chiến thắng là... Sói Đen!"
Những người cược Thiết Ngưu thắng mặt cắt không còn giọt máu, còn những người cược Sói Đen thắng thắng thịt đang nhảy múa ăn mừng.
"Phú Quý, thiếu giá thắng tiền rồi, đúng là kỳ tích!" Vật Tương Vong khó tin nói.
Cẩu Phú Quý cũng sửng sốt.
Thiếu gia từ trước đến nay chỉ biết phá của đã khi nào kiếm được tiền đâu?
Vài phút sau, Sói Đen đi vào hậu trường.
"Không tồi!"
Một người đàn mập mạp với khuôn mặt hung dữ và mái tóc chải ngược về phía sau xuất hiện sau lưng anh ta.
Sói Đen không quay đầu mà chỉ hờ hững nói: "Tôi phải tham gia bao nhiêu trận đấu nữa thì các người mới thả con gái tôi ra?"
"Ông chủ vừa nói với tôi rằng ông ấy muốn anh đi giết một người, sau khi nhiệm vụ được hoàn thành, con gái anh sẽ trở về bên cạnh anh." Người đàn ông trung niên mập mạp cười lạnh nói.
Nghe vậy, Sói Đen lập tức quay đầu lại: "Giết ai?"
"Là người này."
Người đàn ông mập mạp vừa nói vừa móc một bức ảnh từ trong ngực ra rồi đưa tới trước mặt Sói Đen.
"Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi đã tới rồi."
Một giọng nói hài hước bất ngờ vang lên.
Người đàn ông trung niên mập mạp nhanh chóng quay đầu lại, không biết từ khi nào sau lưng ông ta lại xuất hiện ba gã thanh niên.
Khoan đã!
Ông ta lập tức nhìn lại bức ảnh trước mặt Sói Đen rồi cẩn thận quan sát chàng trai đứng đầu.
"Chính là hắn, anh giết hắn là có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình." Người đàn ông trung niên mập mạp kích động ra lệnh.
Thế nhưng Sói Đen từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời lại sững sờ đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"Đại, đại đương gia!"
Lúc này, một người đàn ông máu lạnh như Sói Đen lại đỏ mắt, anh ta nghẹn ngào nói.
Lý Trạch Vũ nhếch môi cười nói: "Có người muốn cậu giết tôi!"
"Phịch!"
Ánh mắt Sói Đen lạnh lẽo, người đàn ông trung niên mập mạp còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu đã nở hoa, máu tươi và chất lỏng màu trắng văng tung toé khắp nơi.
Ông ta chết vô cùng khó coi.
"Sao cậu lại rơi tới bước đường này?" Lý Trạch Vũ nhíu mày hỏi.
"Haizz..." Sói Đen thở dài, nước mắt lưng tròng.
Ba năm trước, một kẻ quyền thế nào đó đã cường bạo vị hôn thê của anh ta, anh ta giận dữ vì người đẹp nên đã giết chết cả nhà kẻ đó trong một đêm.
Có một nhân vật lớn đánh giá cao võ công của anh ta nên muốn thu nạp anh ta để sử dụng, vì vậy người đó đã dùng tất cả mọi cách để giữ lại mạng sống của anh ta, nhưng đến cuối cùng Sói Đen vẫn bị đẩy tới nhà tù chết chóc tại thành phố tội lỗi.
Nửa năm trước, dưới sự sắp xếp của Lý Trạch Vũ, Sói Đen đã an toàn ra tù.
Sau khi quay về nước Hạ, anh ta mới biết vị hôn thê vì quá nhớ thương anh ta nên đã lâm bệnh nặng qua đời, có điều vị hôn thê cũng để lại cho anh ta một cô con gái.
Nhưng mà... Con gái của anh ta đã bị nhân vật lớn kia khống chế.
Vì con gái, anh ta mới trở thành con rối trong tay nhân vật lớn kia.
"Đối phương là ai?" Giọng Lý Trạch Vũ lạnh xuống.
Hắn nhất định phải giết chết kẻ đó vì dám đối xử với anh em của hắn như vậy.
Dù là ông trời cũng không ngăn cản được hắn!
"Tôi không biết." Sói Đen âm thầm nắm chặt hai tay.
Từ trước đến nay anh ta chỉ được nhìn thấy ảnh chứ chưa từng được gặp tận mặt con gái mình lần nào.
"Phú Quý, sai Phượng Vệ đi điều tra!" Lý Trạch Vũ dõng dạc nói.
Cẩu Phú Quý gật đầu rồi một mình rời khỏi hậu trường.
"Yên tâm đi!"
Lý Trạch Vũ vỗ vai Sói Đen và nói: "Tôi đảm bảo con gái cậu sẽ không sao, hơn nữa… Tôi cũng sẽ giúp cậu lấy đầu đối phương xuống!"
Năng lực tình báo của Phượng Vệ dưới trướng nhà họ Lý rất mạnh, không hề thua kém Long Tổ của chính phủ.
Chỉ cần đối phương còn ở nước Hạ thì sẽ không thể trốn thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Cám ơn đại đương gia!" Sói Đen nước mắt rưng rưng nói.
"Được rồi, một người đàn ông trưởng thành không nên mít ướt như các bà các mẹ như thế, đi uống rượu với tôi nào." Lý Trạch Vũ ôm cổ Sói Đen kéo anh ta rời đi.
Hơn mười phút sau, tại một quán ăn khuya, Lý Trạch Vũ và Sói Đen uống rượu cùng nhau.
"Đại đương gia, cậu quay về từ khi nào vậy? Tôi nhớ lúc trước cậu đã từng nói muốn ở nơi đó đến ba mươi tuổi mới trở về mà?" Sói Đen tò mò hỏi.
Lý Trạch Vũ đặt ly rượu xuống, hắn thở dài rồi nói: "Cuộc sống tám chín phần đều không thể như ý chúng ta muốn, cho dù tôi muốn như vậy nhưng cũng chẳng thể làm được."
Sói Đen cực kỳ đồng tình với câu nói này.
"À phải rồi đại đương gia, cậu tới tìm tôi chắc là có chuyện gì khác nữa đúng không?"
Thoạt nhìn bề ngoài Sói Đen là một người thô thiển nhưng thật ra nội tâm anh ta rất tinh tế.
Lý Trạch Vũ thoáng trầm ngâm, sau đó hắn nhếch môi cười nói: "Đúng là có việc cần cậu giúp."
Sói Đen nhíu mày nói: "Đại đương gia, nếu cậu thật lòng xem tôi là anh em thì không nên khách sáo như vậy!"
"Được rồi, tôi cũng không màu mè nữa, cậu hãy đi bắt một người giúp tôi." Lý Trạch Vũ cười nói.
Nếu người anh họ Lý Tu đã vô tình không nhận người thân thì cũng đừng trách hắn vì đại nghĩa diệt thân.