Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không phải là đối thủ của ông?”

“Ha ha ha…” Lý Trạch Vũ sờ lên trán mình, khinh thường cười nói: “Xem ra ông đây phải nghiêm túc rồi, không chơi với ông nữa.”

Chơi?

Mắt Hướng Dương Thiên bỗng co rụt lại.

Lúc trước hai người đánh gần hai trăm chiêu, có thể nói là kỳ phùng địch thủ, tướng gặp được hiền tài.

Mà sở dĩ ông ta có thể nắm chắc thắng được Lý Trạch Vũ đó là bởi vì ông ta có lòng tin tuyệt đối với kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm năm của mình.

Nhưng lời nói của Lý Trạch Vũ bây giờ giống như vốn không có đánh hết sức.

Hướng Dương Thiên thật sự không thể tin được, cười lạnh nói: “Cậu không cần giả vờ trước mặt bản tọa, bản tọa đã thăm dò rõ thực lực của cậu rồi.”

“Ha ha ha…” Lý Trạch Vũ cười khan, cũng không dài dòng mà hét lớn: “Phú Quý, lấy kiếm tới.”

“Cậu chủ, tiếp kiếm.” Cẩu Phú Quý tháo Trường Thiên Kiếm vác trên lưng xuống rồi ném thẳng qua.

Lý Trạch Vũ cũng không quay đầu lại mà tiếp Trường Thiên Kiếm dựa vào thính giác của mình.

“Keng!” Bảo kiếm ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh lóe lến trong thạch thất.

“Trường Thiên Kiếm!” Hướng Dương Thiên nhận ra ngay kiếm này chính là bảo vật trấn phái của phái Nga Mi.

“Tinh mắt đó.” Lý Trạch Vũ cầm Trường Thiêm Kiếm trong tay, trông vô cùng khí thế và nghiêm nghị.

“Có thể chết dưới kiếm này, Hướng Dương Thiên ông cũng xem như chết có ý nghĩa.”

Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo, trên người tỏa ra khí thế hống hách kiêu ngạo.

Thực lực của hắn vốn đã nằm trong dự liệu của Hướng Dương Thiên, lúc này lại cộng thêm kiếm Trường Thiên, Hướng Dương Thiên lập tức nâng cao tinh thần thêm hai mươi phần trăm.

"Xoẹt!"

Một tay Lý Trạch Vũ cầm kiếm chém từ trên xuống dưới, trong phút chốc một đường kiếm khí vô hình xuất ra ở trên thân kiếm.

Hướng Dương Thiên không dám coi thường, thân hình sượt qua lựa chọn trốn tránh.

"Ầm!"

Trên tường hiện lên một vết nứt.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mấy người bao gồm cả Hướng Dương Thiên đều thay đổi.

Ai cũng không ngờ Lý Trạch Vũ chỉ tùy tiện xuất ra một kiếm, thế mà đã hung hãn như vậy!

"Giáo chủ, nhận lấy!"

Tư Mã Tam Nương lấy một hộp gỗ ở bên cạnh quăng ra.

Hướng Dương Thiên bình tĩnh tiếp nhận, lấy ra thanh Mặc Đao từ bên trong.

"Keng!"

Mặc Đao ra khỏi vỏ, khiến người ta phải ớn lạnh, nhiệt độ trong phòng dường như đang hạ xuống nhanh chóng.

Hướng Dương Thiên hăm hở nói: "Cậu có kiếm Trường Thiên thì sao? Đao Liệt Diệm trong tay bổn tọa chính là khắc tinh với kiếm của cậu, haha..."

"Thế sao?"

Lý Trạch Vũ lắc đầu khinh thường, chân khẽ động, nhoáng cái đã tới trước mặt Hướng Dương Thiên.

"Soạt!"

Một kiếm từ trên trời chém xuống.

“Tốt lắm!”

Khí thế Hướng Dương Thiên không giảm, nhấc đao lên đỡ.

"Keng keng!"

Đao kiếm chạm vào nhau, ma sát ra một tia lửa chói mắt.

Hướng Dương Thiên chỉ cảm thấy cả cánh tay mình tê dại, không kìm được mà lùi về phía sau mấy bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK