Nam Cung Thạc nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy những người khác nữa, ông ta lập tức ngơ ngác.
“Nam Cung Thạc.”
“Ninh Vũ Cường” nhàn nhạt mở miệng.
Trong chốc lát, Nam Cung Thạc lại giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn “Ninh Vũ Cường”: “Giáo… Giáo chủ, thật sự là ngài?”
“Ninh Vũ Cường” cười khan một tiếng, sau đó giơ tay chạm một góc ngay má, nhẹ nhàng kéo một cái.
“Xẹt!” Mặt nạ da người được chế tác tinh xảo bị kéo xuống, một khuôn mặt tóc bạc da mồi ánh vào trong mắt Nam Cung Thạc.
Không sai được, thật sự là Hướng Dương Thiên!
“Bịch” một tiếng.
Nam Cung Thạc quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Nam Cung Thạc gặp qua giáo chủ.”
Đại hộ pháp hơi buồn bực.
Trong khoảng thời gian này, số lần ông ta quỳ trước mặt người khác còn nhiều hơn mười chín năm cộng lại.
Trong đó quỳ nhiều nhất hình như là tên tiểu quỷ đáng giận Lý Trạch Vũ này.
“Nam Cung Thạc, từ lúc ông gia nhập dưới trướng bản tọa đến nay, bản tọa không đối xử tệ bạc với ông nhỉ?” Hướng Dương Thiên ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi.
“Giáo chủ có ân nặng như núi với thuộc hạ, thuộc hạ thề sống hay chết không dám quên.”
Hướng Dương Thiên hít một hơi thuốc lá, trầm ngâm nói: “Ông cũng biết bản tọa có ơn nặng như núi với ông, ha ha ha… Vậy vì sao ông phải phản bội bản tọa?”
“À!” Nam Cung Thạc khẽ nhếch miệng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Giáo chủ, thuộc hạ trung thành tuyệt đối với ngài và phu nhân, tuyệt đối không hai lòng, xin giáo chủ minh xét.”
Mặc dù mấy năm nay ông ta thật sự có lòng tự lập làm giáo chủ, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, chưa từng thể hiện trước mặt người khác.
Cho nên ông ta tin chắc Hướng Dương Thiên chỉ đang lừa ông ta, không thể nào có chứng cứ.
Nhưng mà một khắc sau…
“Vừa nãy tam nương hỏi ông quen biết Lý Trạch Vũ không, câu trả lời của ông là không quen thằng nhóc kia, nhưng mà…”
Nghe nói lời này, mồ hôi lạnh trên trán Nam Cung Thạc càng nhiều.
“Rầm rầm rầm!”
Liên tiếp dập đầu ba cái, Nam Cung Thạc sợ hãi cầu xin tha thứ: “Giáo chủ, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ, thuộc hạ trúng độc cóc của thằng nhóc kia…”
Lúc này ông ta nói ra chuyện mình gặp phải, trong đó không quên thêm mắm dặm muối, bảo Lý Trạch Vũ ức hiếp ông ta thế nào, thậm chí ba lần bốn lượt muốn diệt trừ ông ta cho sảng khoái…”
Hướng Dương Thiên nheo mắt lại, cũng không biết có tin hay không.
Nam Cung Thạc sợ hãi quỳ gối, không dám nhúc nhích.
“Đứng lên đi.” Cuối cùng giọng điệu Hướng Dương Thiên mềm nhũn, giống như đã tin tưởng ông ta.
“Đa tạ giáo chủ.” Nam Cung Thạc đứng dậu, ngay sau đó bày tỏ lòng trung thành: “Giáo chủ, nếu không diệt trừ thằng nhóc kia chắc chắn sẽ trở thành họa lớn cho Vu giáo chúng ta. Không bằng để cho thuộc hạ dẫn thằng nhóc kia tới…”
Trong lúc nói chuyện, cổ tay ông ta làm động tác “giết chết”.
Hướng Dương Thiên hừ lạnh nói: “Ông lo lắng độc cóc trên người, muốn để bản giáo chủ ra tay bắt hắn lại, ép hắn nói ra cách giải độc chứ gì?”
“Giáo chủ anh minh.” Nam Cung Thạc biết mình không lừa được đối phương, thế nên hào phóng thừa nhận.
“Nhưng vừa nãy thuộc hạ đều nói thật, chúng ta không diệt trừ thằng nhóc kia không được…”