Cho dù là giọng điệu hay thần thái thì Lý đại quan đều diễn đến mức vô cùng chân thành, có thể sánh ngang vua màn ảnh Oscar! Ngay cả Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc cũng tin tưởng cha con đa mưu túc trí tám phần.
“Không thể nào, ông hiểu rõ nhân phẩm của Tiểu Trần, hậu nhân của ông ấy sao lại bợ đít như thế.”
Lý Viễn Sơn cau mày, trăm mối vẫn không thể giải.
“Khụ khụ.” Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái nói: “Thứ nhân phẩm này cũng không phải gien, chưa chắc sẽ di truyền cho đời sau, hơn nữa gien cũng có thể đội biến, huống chi nhân phẩm?”
Nghe hắn nói như vậy, Lý Viễn Sơn từ chối cho ý kiến mà gật đầu đồng ý.
Thấy một màn này, trong lòng Lý Trạch Vũ nở hoa nói: “Cho nên mới nói ông Lý vẫn nên thay đổi ý kiến đi, cháu sợ cưới người phụ nữ bợ đít kia về, nhà họ Lý chúng ta từ đó sẽ gà chó không yên.”
“Cha, sau này chúng ta xác minh với Trần Khánh An xem sao, nếu như cháu gái bác ấy thật sự giống như lời Trạch Vũ nói, vậy vụ hôn nhân này chúng ta nên suy nghĩ thêm.”
Lý Định Quốc đề nghị.
Lý Viễn Sơn gật đầu đồng ý: “Vậy đợi lát nữa con tự mình tới Tuyên Thành một chuyến, tốt nhất gặp được con bé kia.”
“Đừng, tuyệt đối đừng.” Trong lòng Lý Trạch Vũ hoảng hốt.
Nếu để cho Lý Định Quốc gặp gỡ Trần Thành Tuyết, vậy mọi diễn xuất lúc trước của hắn đều uổng phí.
“Công việc của lão Lý bận rộn, vẫn nên đừng quản những chuyện rách này.”
Đang lúc nói chuyện, trong đầu Lý Trạch Vũ nhanh chóng suy nghĩ nên làm sao giải đề này.
Bỗng nhiên hai mắt hắn tỏa sáng nói: “Không bằng như vậy, tự con về Tuyên Thành, thử xem có thể dùng chân thành để thay đổi cô gái kia không, nếu như đối phương bằng lòng thay đổi, con sẽ cưới cô ấy, nếu như không thay đổi được, vậy thì chia tay luôn.”
Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy cách này không tệ.
Dù sao đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ với Trần Khánh An rồi, lúc này nếu đổi ý thực sự có lỗi với người ta.
“Nhóc con cháu phải kiên nhẫn tí, phải dẫn dắt thật tốt.” Lý Viễn Sơn trịnh trọng dặn dò.
“Ông Lý yên tâm đi, lấy nhân cách của cháu chắc chắn có thể quyến rũ và cảm hóa cô gái điêu ngoa kia.”
Lý Trạch Vũ thề son thề sắt cam đoan.
“Haizz1” Bỗng nhiên Lý Viễn Sơn nặng nề thở dài.
Lý Định Quốc không khỏi lo lắng hỏi: “Cha, ngài có tâm sự?”
“Haizz!” Lý Viễn Sơn lại thở dài nói: “Hôm nay nhìn thấy con bé của nhà họ Lý, trong lòng cha thật sự rất hài lòng.”
Trong nháy mắt Lý Định Quốc lập tức hiểu ý của cha, ông ấy nói: “Việc này dễ thôi, hôm nào con đi cùng lão Diệp hỏi ngọn nguồn, xem thử có thể thúc đẩy vụ hôn nhân này không.”
“Có thể có thể.” Lý Viễn Sơn cười ha hả nói: “Ba năm trước vốn chính là thằng nhóc thối có lỗi với người ta, nếu như có thể cưới con bé kia, thì đối với nhà chúng ta hay nhà họ Diệp đều không còn gì tốt hơn.”
Lý Định Quốc rất tán thành việc này.
Nếu có thể thông gia với nhà họ Diệp thì tuyệt đối như hổ thêm cánh với nhà họ Lý.
“Là hai người già nên hồ đồ hay là lỗ tai con không dùng được nữa?”
Khóe miệng Lý Trạch Vũ co quắp mấy lần, dở khóc dở cười nói: “Hai người một người bắt con cưới cháu gái ông nội Trần, một người lại nhớ nhung phụ nữ nhà họ Diệp, hai người rốt cuộc có suy nghĩ tới cảm nhận của con không?”
“Thằng nhóc con đừng có được lợi còn khoe mẽ.”
Lý Viễn Sơn xụ mặt trách móc: “Cho dù là con bé nhà họ Trần hay con bé nhà họ Diệp thì đều là mỹ nhân đương thời hiếm có, thằng nhóc con còn cảm thấy uất ức?”
Uất ứt thì cũng không phải, chỉ là hắn không thích có người sắp đặt hôn nhân của mình mà thôi.
Lý Trạch Vũ đang muốn mở miệng kháng nghị.
“Việc này cứ quyết định như vậy.” Lý Viễn Sơn đã kết luận luôn.
“Tốt nhất cưới luôn cả hai cô cho thằng nhóc thối kia, dù sao chúng ta nhà lớn nghiệp lớn, thêm mấy miệng ăn cũng nuôi nổi…”