Tô Cẩn Hoa cũng tin tưởng Lâm Hữu Hằng, bởi vì để có thể ngồi vào vị trí hôm nay, phẩm hạnh và lòng trung thành với quốc gia cũng như với nhân dân của ông ấy đều đã vượt qua nhiều cuộc thử thách nghiêm ngặt.
Nhưng…
Nếu không phải đêm nay ba quân khu lớn ở ba địa phương bất ngờ xuất binh thì bọn họ vẫn sẽ không biết gì cả!
Vả lại, Lý Trạch Vũ cũng nói Vô Tình Thần Cung năm xưa từng giao du với giang hồ và triều đình chưa hề bị tiêu diệt, những năm qua vẫn luôn ngủ đông, âm thầm ẩn mình.
Nếu Vô Tình Thần Cung là thế lực đứng sau thao túng toàn bộ chuyện này…
Tô Cẩn Hoa không dám nghĩ tiếp nữa.
“Tạm thời bãi miễn tất cả chức vụ của đồng chí Lâm Hữu Hằng, giao cho đồng chí Ninh Trạch Bình điều tra sự việc này, mọi người có ý kiến không?”
Nghe xong, Lâm Hữu Hằng bất lực thở dài trong lòng, nhưng ông cũng không trách cứ ai cả, chỉ tự trách mình đã quá dễ dãi trong những năm qua.
“Không có ý kiến!”
“Không có ý kiến…”
Tô Cẩn Hoa đã đưa ra kết luận, không ai dám cầu xin cho Lâm Hữu Hằng nữa.
Thủ phụ Ninh Trạch Bình đích thân tiếp quản phủ Tổng Quân, không chỉ điều tra ba quân khu Dự Châu, Ngạc Châu và Tàng Nam mà còn thanh tra cả các địa phương khác, cam đoan không để con cá nào lọt lưới.
“Long Chủ, có một sự việc cấp bách vừa mới xảy ra!”
Đúng lúc này, một thiếu tướng sải bước tiến vào trong.
Mọi người đồng loạt nhìn về người vừa tới.
Tô Cẩn Hoa bỗng có một dự cảm xấu, ông hỏi: “Có chuyện gì?”
Thiếu tướng kia ngập ngừng nói: “Ngay khi nãy, quân khu Bắc Cương đột nhiên tập trung toàn bộ binh lực, đại quân một trăm nghìn người đã được điều động rời khỏi Bắc Cương!”
Cái gì!
Cộp cộp cộp…
Sau khi nghe thấy tin này, toàn thể ông lớn đang có mặt ở đây không khỏi đứng bật dậy.
Sắc mặt Tô Cẩn Hoa hết sức trầm trọng, hỏi: “Chẳng lẽ là nước Hùng ở bên kia không kìm chế được nữa?”
Trong những năm qua, nước Hùng và nước Hạ luôn tỏ ra là láng giềng hữu nghị với nhau, nhưng cổ nhân có câu nói này rất hay, không chung một tộc, ắt sẽ khác lòng…
Khi có chung lợi ích, hai nước đều là láng giềng thân thiện. Nhưng nếu xung đột lợi ích nổ ra, cả hai sẽ là kẻ địch không đội trời chung
Những năm qua, nước Hùng vẫn luôn tơ tưởng vùng lãnh thổ rộng hàng trăm nghìn cây số vuông ở Đông Bắc. Cũng may, giữa hai quốc gia còn có một nước toàn là thảo nguyên, nhờ có nước nhỏ này làm vùng đệm nên hai bên mới không thể dễ dàng xảy ra xung đột vũ trang với nhau.
Chỉ khi chiến sự nổ ra và đại diện ngoại giao không thể xoa dịu ngừng chiến thì nước Hạ mới cử quân đoàn Hổ Khiếu vốn có binh lực mạnh nhất đến trấn thủ ở đó.
Lúc này, nghe tin quân khu Bắc Cương điều động gần như một phần ba binh lực, người đang có mặt ở đây lập tức dồn sự nghi ngờ lên đầu nước Hùng.
Song, trái với dự đoán của mọi người.
Thiếu tướng lắc đầu, trịnh trọng nói: “Lý Trạch Vũ đến quân khu Bắc Cương, cướp mất ấn soái, cưỡng ép điều động một trăm nghìn quân Hổ Khiếu!”
“Cái gì!”
Tô Cẩn Hoa không thể tiếp tục ngồi yên, “rầm” một tiếng, đứng phắt dậy.
“Tiểu tử nhà họ Lý quả là to gan lớn mật, hắn không muốn sống nữa hay sao!”
“Lão Lý làm sao vậy? Thứ vô cùng quan trọng như ấn soái, thế mà lại bị thằng cháu kia…”
Một ông lớn nói đến đây thì ngập ngừng không nói được nữa.
Tất cả mọi người bỗng tỉnh cả người, cùng hiểu ra.