Sau đó, ba người đạo sĩ Vô Trần còn có chút chuyện cần nói với các sư huynh, sư tỷ, Lý Trạch Vũ nghe mà nhàm hết lỗ tai nên đã quyết định rời đi trước.
“Đại đương gia!”
“Đại đương gia…”
Dọc đường đi, bất cứ cảnh ngục hay phạm nhân nào cũng đều chủ động chào hỏi Lý Trạch Vũ, khiến hắn cảm thấy thân thiết gấp bội, cảm giác giống hệt như con gái đã xuất giá được về thăm nhà mẹ đẻ vậy á.
Thậm chí, trong đầu hắn còn nảy lên một suy nghĩ rằng khi nào già rồi sẽ quay lại chỗ này an cư.
Nếu để mấy hồng nhan của hắn ở ngoài biết được suy nghĩ này, hẳn là sẽ không kiềm được mà trợn mắt khinh bỉ.
Làm gì có người nào lại muốn vào ngục giam để sống đâu chứ?
Ngu người quá thể!
“Đại đương gia! Tôi sai rồi, cầu Đại đương gia hãy khai ân.” Đúng lúc này, một người đàn ông da trắng nhào tới, quỳ rạp xuống đất cầu xin. Người đó chính là Gấu Trắng từng âm mưu ám sát Lý Trạch Vũ lúc trước.
Phạm nhân ở khắp bốn phía nhanh chóng bu lại gần, họ trợn mắt nhìn chằm chằm Gấu Trắng đầy khó chịu, như thể một khi Gấu Trắng dám hành động thiếu suy nghĩ, họ sẽ lập tức xé xác gã ra thành trăm mảnh.
“Giờ đã biết sai rồi sao?” Lý Trạch Vũ nhìn xuống đối phương từ trên cao, cất giọng trêu ngươi.
Gấu Trắng khóc lóc nói tiếp: “Xin Đại đương gia rủ lòng thương, ngài muốn chém muốn giết thậm chí róc thịt tôi cũng được, nhưng cầu ngài hãy tha cho con gái của tôi.”
Hửm?
Vừa nghe vậy, Lý Trạch Vũ lập tức cau mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tái Ban… Tái Ban sai người bắt cóc con gái tôi!” Gấu Trắng run rẩy đáp.
Vì gã từng ám sát Lý Trạch Vũ, thế nên Tái Ban không chỉ muốn làm nhục thân xác gã, mà còn vận dụng quan hệ bên ngoài để ra tay với con gái của gã. Rơi vào đường cùng, gã chỉ đành chạy tới cầu xin Lý Trạch Vũ giơ cao đánh khẽ!
“Gọi Tái Ban tới gặp tôi!”
“Rõ…”
Lát sau, Tái Ban hốt hoảng chạy tới, thấy Gấu Trắng đang quỳ gối trước mặt Lý Trạch Vũ thì vội vàng xông lên đá gã một cước, rồi quay sang cất giọng nịnh nọt với Lý Trạch Vũ: “Đại đương gia, có phải đầu tên này lại bị kẹp cửa nên cả gan chạy tới làm phiền ngài không, thế xin ngài cứ yên tâm, sau này tôi sẽ bắt gắn mỗi ngày “nhặt xà phòng” mười lần.”
“Mười lần?” Lý Trạch Vũ trêu chọc: “Cơ thể anh chịu nổi không thế?”
Tái Ban vỗ bụng bia của mình cái bốp, bật cười bảo: “Nếu tôi không chịu nổi thì có thể tìm cấp dưới giúp một tay mà.”
Nghe đến đây, Gấu Trắng chỉ cảm thấy hậu môn như chết lặng, cả người co ro trên đất, run lẩy bẩy.
“Thôi đủ rồi.” Lý Trạch Vũ thu hồi nụ cười trêu đùa, chỉ tay vào Gấu Trắng, nói: “Anh muốn tra tấn tên này kiểu gì cũng được, nhưng đã vào đây thì phải an phận một chút, đừng duỗi tay ra ngoài quá dài.”
Tái Ban hiểu ngầm, gật đầu đáp: “Dạ dạ dạ, Đại đương gia cú yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi.”
Dứt lời, anh ta dùng một tay xách Gấu Trắng lên, sau đó né sang một bên nhường đường cho Lý Trạch Vũ. Hắn cho một điếu thuốc vào miệng, tức khác có phạm nhân bước tới châm lửa giúp hắn.
Hít… hà…
Sau khi rít một hơi, Lý Trạch Vũ vô tình phát hiện hình như nơi này đã có thêm rất nhiều gương mặt mới, bèn nói đùa rằng: “Có không ít gương mặt lạ nhỉ, là ông lớn từ đâu tới thế?”
Một tên cảnh ngục lập tức quát lớn: “Người mới mau tới chào hỏi Đại đương gia đi.”
Dứt lời, năm sáu phạm nhân với nước da khác nhau bước xuyên quá đám đông, đi tới trước mặt hắn.
“Đại đương gia, tôi tên Arthur, từng trộm kha khá dầu mỏ của Ả Rập Xê Út.”
“Đại đương gia, tôi tên Khải Á Thụy, từng giết hai chiến vương của Mỹ.”
“Đại đương gia…”
Bọn họ lần lượt tự giới thiệu về bản thân, Lý Trạch Vũ mỉm cười lắng nghe, sau đó vẫy tay ra hiệu cho mọi người giải tán.