Lý Trạch Vũ thét lớn.
“A!”
Nalisa hét lên một tiếng, ngay sau đó ngất xỉu vì quá sợ hãi…
Ặc…
Lý Trạch Vũ đứng sững một chỗ, trố mắt nhìn trân trân.
Hắn thật sự không ngờ cô nàng là lại nhát gan như thế, mình còn chưa động thủ mà cô ta đã bị doạ sợ chết ngất!
“Đồng chí dừng tay!”
Chử Vệ Hoa lo lắng khuyên nhủ.
Thân phận của Nalisa không hề tầm thường, nếu Lý Trạch Vũ thực sự giết cô ta thì nước Mỹ chắc chắn sẽ giận cá chém thớt lên nước Hạ, rất có thể hai nước sẽ khai chiến với nhau.
Lý Trạch Vũ cười khan, đáp: “Đừng lo, tôi chỉ dọa cô ta chút thôi.”
Thành thật mà nói, tạm thời hắn thật sự không muốn giết chết Nalisa. Dù sao, nếu có con tin trong tay thì hắn sẽ được giúp ích nhiều điều trong việc đưa Chử Vệ Hoa rời khỏi đây.
Chử Vệ Hoa thở phào nhẹ nhõm, ông rất sợ Lý Trạch Vũ trẻ tuổi xốc nổi, không nghe người khác khuyên nhủ trong lúc bốc đồng.
Lý Trạch Vũ vác Nalisa lên vai rồi vẫy tay với Chử Vệ Hoa, nói: “Chử tiên sinh, lát nữa chúng ta sẽ thoát khỏi đây, ông hãy theo sát tôi, đừng sợ!”
“Tôi hiểu rồi.”
Chử Vệ Hoa kích động muôn phần: “Đúng rồi, đồng chí à, Tổ Quốc phái bao nhiêu người đến đây tham gia hành động lần này?”
“Chỉ một mình tôi.”
“A… Chỉ một mình cậu???”
Khuôn mặt Chử Vệ Hoa tràn đầy vẻ kinh sợ.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Cứu người thôi mà, cần nhiều người như thế để làm gì!”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc, sau đó quay đầu lại hô lên với Chử Vệ Hoa: “Đi theo tôi!”
“A, được thôi!”
Chử Vệ Hoa nuốt nước bọt, thận trọng bám theo.
Hai người đi một trước một sau.
Trên đường cũng gặp nhiều lớp lính tuần tra nhưng Lý Trạch Vũ vẫn có thể khéo léo dẫn Chử Vệ Hoa tránh khỏi bọn họ.
Điều này làm Chử Vệ Hoa phục lăn!
Dù sao ông cũng đã ở trụ sở nghiên cứu phát triển này khá nhiều năm, thế mà lại không thạo đường đi lối về như Lý Trạch Vũ.
“Ai đó!”
Một tiếng quát đanh thép vang lên.
Hai gã lính canh đang hút thuốc đã phát hiện họ.
“Là tôi!”
Lý Trạch Vũ vẫy vẫy tay, trả lời bằng giọng Mỹ chuẩn.
Chử Vệ Hoa hồi hộp đến mức mồ hôi tuôn ra đầy trán, thì thầm bảo: “Bọn họ biết tôi, để tôi đối phó với họ!”
“Không cần thiết!”
Lý Trạch Vũ vác Nalisa chủ động tiến lên đối diện với hai gã lính.
“Bro, cậu đang vác ai đấy?”
Hai gã lính kia không nhận ra Nalisa.
Lý Trạch Vũ nhếch mép cười, đồng thời chìa ra hai quả đấm to bằng túi cát: “Biết cái này không?”
Hử?
Hai gã lính tỏ vẻ mờ mịt.
Một giây sau…
“Bụp bụp!”