Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong căn phòng xa hoa.
Ánh mắt Hà Vân Phi có chút ngưng trọng, dù sao anh ta đã chứng kiến không ít sóng to gió lớn nên ánh mắt của anh ta vẫn khá bình tĩnh.
“Cô gái, nơi này không có chuyện của cô nữa, cô có thể rời đi trước.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía chim hoàng yến kia, hời hợt mở miệng.
Nhưng mà người phụ nữ cũng không lập tức rời đỉ, mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, sau khi thấy anh ta nhẹ nhàng gật đầu lúc này mới cuống quít cầm quần áo lên rồi bỏ chạy.
“Các người là ai?”
Hà Vân Phỉ nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ.
Bất kể là khí chất, lời nói hay là tác phong, anh ta đều có thể nhìn ra đối phương là thủ lĩnh của bốn người!
“Tự giới thiệu một chút, anh đây là Lý Trạch Vũ.”
“Lý Trạch Vũ?”
Hà Vân Phỉ lẩm bẩm.
Trong thoáng chốc, dường như anh ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra đối phương là ai!
“Hoàng Thành, nhà họ Lý, Lý Trạch Vũ!”
Lý Trạch Vũ bổ sung một câu.
Cái gì!
Trong chốc lát, con ngươi của Hà Vân Phỉ mãnh liệt co rụt lại, trên trán trong nháy mắt toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.
“Hoá ra là Lý thiếu! Thất kính, thất kính…”
Người bình thường không thể hiểu được hàm nghĩa của mấy chữ ‘nhà họ Lý ở Hoàng Thành’ là gì.
Nhà họ Hà có thể coi là danh môn vọng tộc ở toàn bộ Giang Đông, thế nhưng phóng tầm mắt ra toàn bộ nước Hạ cũng chỉ miễn cưỡng lên được mặt bàn thôi.
So với đệ nhất hào môn như mặt trời ban trưa kia, nhà họ Hà không theo kịp!
Nói một cách dễ hiểu, nếu cho thêm mười lá gan nữa, anh ta cũng không có tự tin đi trêu chọc nhà họ Lý!
“Đừng cười đùa thế, chúng ta không quen.”
Lý Trạch Vũ khinh bỉ quét qua đối phương một chút, lập tức vỗ vỗ bả vai Sói Đen, nói: “Đây là anh em của tôi, nghe nói con gái của người này đang trong tay anh?”
“A chuyện này…”
Trên mặt Hà Vân Phỉ hiện lên vẻ khó xử.
Nhìn thấy cảnh này, Sói Đen đột nhiên trở nên táo bạo: “Chúng mày đã làm gì con gái của tao?”
“Không có…”
Hà Vân Phi lau mồ hôi lạnh, nóỉ: “Người anh em à, anh nghe tôi nói đỉ, thật ra… Anh vốn không có con gái!”
Cái gì?
Những lời này không khỏi làm cho Sói Đen giật mình.
Lý Trạch Vũ ở bên cạnh trợn tròn mắt, giống như vừa nghĩ ra điều gì đó, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Thật ra Sói Đen không ngu ngốc, chỉ là làm người không để bụng chuyện gì, còn rất trọng tình cảm!
Cái này xem như ưu điểm nhưng cũng coi như là một khuyết điểm, một khi đụng phải
người lòng mang ý đồ xấu sẽ rất dễ bị lợi dụng!
Ví dụ như nhà họ Hà.
Mấy năm trước, nhà họ Hà thấy Sói Đen thân thủ bất phàm nên muốn kéo về sử dụng, tổn hao không ít tiền tài đề bảo vệ tính mạng Sói Đen, lại không nghĩ rằng đối phương sẽ bị lưu đày tới nhà tù ở nước ngoài, hơn nữa còn là giam giữ vô kỳ hạn!
Bọn họ vốn cho là mình đã lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, không nghĩ tới Sói Đen lại được ra ngục!
Rõ ràng nhận thấy, nhà họ Hà không muốn lãng phí đầu tư của mình mấy năm trước, bọn họ muốn Sói Đen làm việc cho mình, chỉ là Sói Đen làm người chính trực, khinh thường làm chuyện vỉ phạm lương tâm.
Vì bất đắc dĩ, nhà họ Hà đã nói dối rằng trước khi tự tử vì tình, vị hôn thê của Sói Đen đã để lại một đứa con gái!
Lúc này mới có chuyện phát sinh sau này.
Nghe những lời hùng hồn của Hà Vân Phi, Sói Đen dần dần cảm thấy có chút mất mát.
Anh ta vô cùng hy vọng Hà Vân Phỉ đang lừa mình, mong rằng vị hôn thê thật sự để lại cho mình một đứa con gái, chí ít còn có thể có
một cái gì đó để tưởng niệm!
Thế nhưng vào giờ phút này, tưởng niệm đã vỡ vụn.
“A!”
Sói Đen ngửa mặt lên trời phẫn nộ thét lên.
Lý Trạch Vũ vỗ vai của anh ta, an ủỉ: “Làm người phải hướng về phía trước, tôi nghĩ vị hôn thê của cậu cũng không hi vọng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu đâu.”
Sói Đen chất phác gật đầu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
“Lý thiếu, hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, tôi có thể đi được chưa?”
Hà Vân Phi ở bên cạnh ngượng ngùng hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn anh ta một cái, dáng vẻ như đang nhìn một thằng ngốc, hừ lạnh nói: “Nghe nói cha anh Hà Thư Hoa là người thông minh, sao lại sinh ra một kẻ ngu như anh vậy?”
Hà Vân Phỉ nghe thấy những lời sỉ nhục, anh ta giận mà không dám nói gì, còn phải cười làm lành nói: “Là tôi ngu muội, mong Lý thiếu chỉ rõ.”
“Anh lừa gạt anh em tôi, món nợ này tính
như thế nào đây?”
Lý Trạch Vũ lười nói nhảm, nói thẳng: “Như vậy đỉ, bồi thường mười tám tỷ thì chuyện này sẽ kết thúc.”
Mười… Cái gì!
Hà Vân Phỉ há hốc mồm, hai mắt trợn to.
Hiển nhiên, anh ta không ngờ đường đường đại thỉếu gia nhà họ Lý mà lại “Bắt chẹt” mình.
“Yên tâm đi, tính tiền… À không, tính sổ sách tôi là dân chuyên nghiệp đấy!”
Lý Trạch Vũ chỉ vào Sói Đen, nói với vẻ mặt chân thành: “Tôi và anh ta đã đốt giấy vàng, chặt đầu gà kết bái thành anh em. Anh lừa gạt anh em của tôi thì chẳng khác nào lừa gạt tôi, đòi anh mười tám tỷ đã là có lương tâm lắm rồi!”
Khóe miệng Hà Vân Phi co giật hai Lân.
Mặc dù đúng là nhà họ Hà đã lợi dụng Sói Đen, nhưng mà… Năm đó nếu như không có nhà họ Hà ra tay thì có lẽ Sói Đen cũng sớm ngủm củ tỏi rồi.
Làm người thì phải có đạo lý chứ!
“Nói một câu đi, cho hay là không cho?
Không cho thì ông đây sẽ dùng phương thức của mình để tự lấy tiền từ trên người anh!”
“Hừ hừ!”
Lý Trạch Vũ hừ hai tiếng, nói: “Mà khẩu vị của tôi tương đối lớn, nếu để tôi tự mình ra tay thì đến lúc đó mười tám tỷ sẽ không còn là biện pháp giải quyết vấn đê nữa đâu!”
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp!
Hà Vân Phỉ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mặc dù nhà họ Hà giàu có, nhưng mười tám tỷ chắc chắn không phải là một số tiền nhỏ đối với bọn họ!
“Tôi đếm đến ba, anh không lên tiếng tôi sẽ coi như anh đồng ý!”
“Ba… Một!”
Trong một giây đồng hồ, ba con số đã được đếm xong trong miệng Lý Trạch Vũ.
Vẻ mặt Hà Vân Phi ngơ ngác.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta lại tính toán một khoản sổ sách khác.”
Lý Trạch Vũ lạnh lùng mở miệng.
“Lý thiếu, ngài không nói đùa chứ?”
Hà Vân Phỉ lập tức giật nảy mình.
Con mẹ nó, món nợ của Sói Đen coi như xong, bọn họ còn cái gì nữa mà tính toán?
“Giả ngu đúng không?”
Lý Trạch Vũ ra vẻ giận dữ, nói: “Tập đoàn Thanh Dương các người ngắm vào thị trường chứng khoán, đồng thời có ý đồ nuốt chửng công ty vị hôn thê của tôi, chẳng lẽ anh tính không thừa nhận?”
“Vị hôn thê của ngài…”
Sắc mặt Hà Vân Phi đột nhiên thay đổi, hỏi: “Chẳng lẽ là… Nhà họ Trần?”
“Wow, tôi còn tưởng rằng anh ngu ngốc không có thuốc chữa, không nghĩ tới anh có chút đầu óc đây.”
Lý Trạch Vũ cười hắc hắc nói: “Anh đoán đúng rồi, Trần Thanh Tuyết nhà họ Trần chính là vị hôn thê của tôi.”
Hà Vân Phi không biết chuyện này, nếu không sao anh ta lại dám đánh chủ ý lên khoa học kỹ thuật Vân Dương được?
Mẹ nó, tất cả đều tại em rể và cháu trai ngu xuẩn kia của anh ta!
Giờ phút này, anh ta hận không thể tự tay chơi chết hai cha con Lâm Trung Hổ!
Hai con hàng vô dụng!
“Lý thiếu, mặc dù trong chuyện này là do chúng tôi không tử tế, nhưng mà người ta thường nói người không biết không tội, ngài xem…”
“Mẹ nhà mày!”
Lý Trạch Vũ bá đạo ngắt lời anh ta, nói: “Tôi cũng không biết vợ anh là ai, lát nữa tôi sẽ đi ngủ vợ anh, dù sao người không biết không tội mà!”
Lời này khiến cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ở bên cạnh yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Hai người nghĩ thầm, khả năng ăn nói của thiếu gia trở nên tốt như vậy từ lúc nào thế?
Quả thực là mẫu mực của chúng ta!
“Tôi cũng không cần nhiều, bồi thường mười tỷ thì chuyện này coi như bỏ qua.”
Lý Trạch Vũ thản nhiên nói.
Sắc mặt Hà Vân Phí tái xanh, anh ta tức giận đến mức nói không nên lời.
Nếu như quả thật nuốt sống được khoa học kỹ thuật Vân Dương thì bồi thường số tiền kia chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mẹ nó, bọn họ không những không
ăn nổi tập đoàn Thanh Dương của đối phương, mà còn phải vứt vào đó mười tỷ, bây giờ lại còn phải bồi thường thêm mười tỷ!
Thiên lý ở đâu?
“Được rồi, tiếp theo chúng ta lại tính toán món nơ các anh phái naười ám sát tôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK