Ba năm không gặp, Lý Tu phát hiện người em họ trước mặt còn thâm hiểm, đê tiện, vô sỉ
hơn xưa.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì anh ta đã hoá kiếp đối phương không ngừng không nghỉ hàng trăm nghìn lần!
“Tôi đếm đến ba. Nếu anh họ không chọn, vậy chứng tỏ anh chột dạ, những lời vừa nói ra đều là dối trá!”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ sắp hết kiên nhẫn.
Lý Tu giận đến mức cả người run bần bật.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong được nhà họ Lý thu nhận từ bé, theo học các bậc thầy võ học, rèn thành bản lĩnh. Bề ngoài họ là đầy tớ của Lý Trạch Vũ nhưng thật ra là vệ sĩ thân cận!
Lý Tu là người nhà họ Lý, vì vậy đây không phải là bí mật gì.
Còn về Sói Đen thì khỏi nói, có thể thần không biết quỷ không hay bắt cóc mình từ nhà họ Lý tới đây, đủ để nói rõ bản lĩnh của đối phương cao cường tới mức nào.
Kết luận lại, bất kể mình đấu với ai thì mình
cũng sẽ nếm trái đắng!
“Em họ, em không thể làm thế, anh là anh họ em…”
“Chát!”
Lý Tu muốn chơi bài tình cảm, nói tình nói lý để khuyên nhủ Lý Trạch Vũ, không ngờ chưa kịp nói dứt lời đã bị đối phương cho ăn bạt tai.
“Anh thật sự nghĩ tôi không dám động vào anh?”
Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo, giọng điệu vô tình: “Ba… Hai… Một!”
Lý Tu bị đánh choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc!
“Mày không chọn thì tao chọn hộ!”
Lý Trạch Vũ nhìn ba người cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong, Sói Đen một lượt, nói một cách quang minh chính đại: “Anh họ tôi muốn đấu solo với ba người các cậu, chứng tỏ anh ta không coi ba người các cậu ra gì, vậy thì ba người phải hợp lại dốc hết sức ứng phó!”
“Rõ!”
“Rõ…”
Ba người đồng thanh đáp, tiếp đó nhìn Lý Tu với ánh mắt thương cảm.
“Cái đéo gì thế?”
Lý Tu lập tức tỉnh cả người, khóe miệng không khỏi co giật.
Một người anh ta đã không đánh nổi, thế mà còn cho ba đấu một?
Tổ sư nó, thế chẳng khác nào giết quách anh ta cho xong!
“Lý Trạch Vũ, mày đừng khinh người quá đáng!”
Lý Tu nổi cáu.
Nếu được, anh ta thực sự rất muốn đấu tay đôi với Lý Trạch Vũ.
Quả thực, anh ta không có gan đấu với ba người cấu Phú Quý, nhưng anh ta tràn đầy lòng tin rằng bản thân đủ sức hạ gục Lý Trạch Vũ – kẻ bị ăn mòn bởi rượu chè gái gú.
Nếu đám tử tù và tội phạm dã man biết được suy nghĩ này của anh ta, chắc chắn bọn chúng sẽ khen Lý Tu một câu: Anh bạn nhỏ, mày gan dạ thật đấy!
“Bốp! Bốp! Bốp!”
“Tôi đang bắt chẹt anh đấy, sao nào? Không phục thì xông lên đi!”
Lý Trạch Vũ vung tay vả mặt Lý Tu. Sau
mấy phát xuống tay, mặt mũi đối phương đã sưng như cái thủ lợn.
“Aaaa! Quân tử thà bị giết chứ không chịu nhục, tao liều mạng với mày!1′
Lý Tu mất kiểm soát, nheo mắt, tấn công Lý Trạch Vũ.
“Phịch!”
Sói Đen tung cước đá văng Lý Tu khỏi lôi đài, sau đó anh ta cũng nhảy xuống theo Lý Tu.
“Giữ lại chút hơi tàn!”
Lý Trạch Vũ hờ hững dặn dò.
“Bịch bịch!”
“Ư… A…”
Sói Đen ra tay rất có chừng mực, chuyên né chỗ hiểm trên người Lý Tu. Những tiếng kêu rên không ngừng vang lên từ sàn phòng tập quyền anh.
“Liệu chúng ta có tàn nhẫn quá không?”
Cấu Phú Quý lặng lẽ thở dài.
Vật Tương Vong lắc đầu, đáp: “Tôi không thấy thế, dù sao kẻ này đã hại thiếu gia mắc kẹt ở cái nơi quỷ quái kia ba năm trời!
Cẩu Phú Quý nghe vậy cũng thấy đồng
tình, không khỏi hô lớn: “Anh Sói Đen, tàn nhẫn thêm chút đi!”
“A! A…”
“Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy!”
“Em họ, cầu xỉn em tha cho anh, anh khai… Anh khai là được chứ gì…”
Lý Tu không đủ ngang ngạnh, ít nhất thì Sói Đen cho là vậy.
Sói Đen còn muốn cho đối phương nếm thử phương thức ép cung của mình, ai dè kẻ này lại chịu đòn kém như vậy!
“Bịch!”
Lý Trạch Vũ nhảy khỏi lôi đài, đứng đối diện Lý Tu bị đánh bầm dập: “Nói đỉ, ai đã xúi giục anh?”
“Là cha anh!”
Lúc nói ra những lời này, Lý Tu cảm thấy sức lực trên người đều bị rút cạn, nằm gục dưới đất như một con chó chết.
Lý Tông Bình!
Lý Trạch Vũ nghe vậy nhưng không bất ngờ lắm, hơn nữa hắn có thể khẳng định ngoại trừ Lý Tông Bình thì vẫn còn những kẻ khác đứng
sau.
Tuy hai cha con đối phương có quyền thế khá lớn nhưng chắc chắn không có gan giở trò trước mặt ông nội và ông cố nội của hắn.
Trừ phi có người chống lưng cho họ!
“Ngoài cha anh, có phải còn có cả Tân Hạo Nhiên không?”
Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.
Lý Tu ngẩn người, tiếp đó gần như buột miệng hỏi ngược lại: “Sao em biết?”
“Ha ha…”
Lý Trạch Vũ nhếch mép cười.
Tất cả đêu nằm trong dự đoán của hắn!
Mặc dù nhà họ Tần hơi thua kém nhà họ Lý đang như mặt trời ban trưa nhưng bọn họ cũng là một trong số sáu gia tộc lớn ở Hoàng Thành.
Tần Hạo Nhiên vốn có thù oán với hắn, đương nhiên gã sẽ tính kế hãm hại hắn.
Vả lại, Lý Trạch Vũ có thể đoán ra rằng âm mưu của Tân Hạo Nhiên có lẽ còn nhận được sự ủng hộ từ trưởng bố nhà họ Tần!
Chung quy lại, nếu hai nhà Diệp – Lý khai chiến với nhau thì nhà họ Tần và ba gia tộc lớn còn lại sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.
“Em họ, bây giờ cậu có thể thả tôi chưa? Tôi thề, tôi sẽ đích thân tới tạ tội với hai cụ. Khỉ ấy dù bị đánh mắng ra sao thì tôi cũng xịn chịu tất!”
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Lý Trạch Vũ, Lý Tu bỗng cảm thấy không rét mà run.
Anh ta thực sự không dám đối mặt với Lý Trạch Vũ một giây phút nào, thà rằng quay về nhà họ Lý nhận tội xin chịu phạt còn hơn.
Dẫu sao thế hệ người đi trước rất hay niệm tình cũ, dù thế nào thì Lý Viễn Sơn cũng tha cho cha con họ một mạng thôi!
“Đến xỉn tội trước mặt ông tôi? Cha con nhà anh xứng hả?”
Lý Trạch Vũ cười lạnh, ngay sau đó hô lớn: “Lấy ra đây!”
Nếu Lý Tu chỉ đơn thuần là giở trò với hắn, niệm tình cảm lớn lên cùng nhau từ bé và cùng chảy chung huyết mạch nhà họ Lý, có lẽ hắn sẽ tha mạng cho đối phương.
Song, người này trăm triệu Lân đừng nên ăn cây táo rào cây sung! Vậy nên…
Cha con bọn họ phải chết!
“Xoạch!”
Sói Đen nhanh chóng tìm được một cây đại đao dài chừng một mét, hỏi: “Đại đương gia, hay là để tôi làm? Giết thứ súc sinh này sẽ làm xúc phạm tới địa vị của cậu!”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, đáp: “Người nhà họ Lý phạm sai lầm, chỉ có người nhà họ Lý mới có quyền xử tội!”
Nói đến nước này, Sói Đen không nói thêm nữa, dâng thanh đao bằng cả hai tay.
“Em họ, mày muốn làm gì? Mày không thể giết tao, chúng ta có chung dòng máu…”
“Phực!”
Lý Trạch Vũ không cho Lý Tu cơ hội nói tiếp, hắn vung tay chém xuống…
Một cáì đầu người đầm đìa máu chảy rơi xuống mặt đất!
Không lâu trước đó, Lý Tu còn đang ảo tưởng đến viễn cảnh tốt đẹp khi bản thân sẽ trở thành gia chủ, anh ta nghĩ kiểu gì cũng không ngờ giờ khắc này mình sẽ phải chết
Đến chết vần không nhắm mắt!
“Tôi sẽ đưa cha anh tới gặp anh nhanh thôi, anh yên tâm lên đường đi!”
Lý Trạch Vũ đích thân nhặt chiếc đầu
người lên, lấy tay vuốt mắt Lý Tu.
Cảnh tượng này có chút rợn người.
Yết hầu Cẩu Phú Quý hơi chuyển động, thì thầm: “Tương Vong, ba năm không gặp, thiếu gia hoàn toàn thay đổi rồi!”
“Cậu đang nói nhảm gì đấy?”
Vật Tương Vong liếc nhìn đối phương.
Ngày trước, Lý Trạch Vũ là kẻ không dám giết một con gà, thậm chí nhìn thấy máu còn choáng váng khó chịu, vậy mà hôm nay lại tự mình ra tay chém đầu người khác!
Ba năm qua thiếu gia đã nếm trải những gì?
Câu hỏi này quấn quanh trong đầu hai người cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong một thời qỉan dài…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK