“Chưởng môn phái Không Động không phải đối thủ của thằng nhóc đó thì thôi, giờ tới cả Tả tiền bối cũng chẳng làm gì được cậu ta ư?”
“Ông ấy là đức lão của phái Thanh Thành đó, một thân công lực trăm năm nào phải trò đùa…”
“Ai mà lại khủng bố quá vậy…”
Đạo sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn bốn mắt nhìn nhau, rồi lại đồng thời nhìn về phía Tiêu Dao, trong mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Với Tiêu Dao cung mà nói, sự gia nhập của Lý Trạch Vũ không còn đơn giản như hổ thêm cánh, mà đã trở thành hy vọng cho tương lai của Tiêu Dao cung rồi.
Nghĩ đến đây, đạo sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn bỗng thấy hơi lo. Nguyên nhân là với sự kết hợp giữa bậc kỳ tài có một không hai như Lý Trạch Vũ và Tiêu Dao cung, thế cân bằng giữa tam đại thánh địa rất có thể sẽ bị phá vỡ, từ nay về sau sẽ do một mình Tiêu Dao cung độc đại!
“Giỏi lắm, đúng là có chút thực lực đấy!”
Tuy cõi lòng đã rối như tơ vò, nhưng ngoài mặt Tả Thiên Thu vẫn tỏ ra rất bình thản.
Sớm biết Lý Trạch Vũ mạnh tới vậy, dù thế nào ông ta cũng chẳng hành động thiếu suy nghĩ như vầy đâu.
Hiện tại, toàn bộ anh hùng khắp thiên hạ đều đang hiện diện ở đây, nếu ông ta mặc kệ mọi thứ mà bỏ chạy, không chỉ ông ta mất hết thể diện, mà cả phái Thanh Thành cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đã đâm lao thì phải theo lao thôi!
Bên trên mới chính là tiếng lòng thật sự của Tả Thiên Thu.
“Dừng tay! “
Đúng lúc này, một tiếng hét dài vọng tới từ phía xa.
Mọi người hướng mắt về nơi âm thanh được phát ra, nhìn thấy hai lão già trông rất tiên phong đạo cốt đang bay tới gần.
“Là tiền bối đạo sĩ Bạch Vũ và…”
“Và tiền bối đạo sĩ Vân Trung!”
Có người đã nhận ra thân phận của hai người họ, chính là đức lão của Đạo môn.
“Bái kiến sư tôn, sư tổ!”
“Bái kiến hai vị sư tổ!”
Đạo sĩ Thanh Phong lập tức dẫn theo các đệ tử Đạo môn hành lễ với hai người.
“Chào hai vị tiền bối!”
“Tôi đã mong được gặp hai vị tiền bối từ lâu…”
Người của các môn phái lớn khác cũng hành lễ với họ.
Thực lực và địa vị của đạo sĩ Vân Trung và đạo sĩ Bạch Vũ đều rất cao, thế nên họ không thể nào, cũng không được phép tỏ ý bất kính.
“Chư vị khách khí quá.”
Đạo sĩ Bạch Vũ ôm quyền hoàn lễ với mọi người, không hề tự cao hay làm giá gì cả.
Trái lại, đạo sĩ Vân Trung chẳng mảy may để tâm tới họ, từ đầu đến cuối, hai mắt ông đều dán chặt lên người Lý Trạch Vũ!
“Tả tiền bối, kỳ đại hội võ lâm lần này là do Đạo môn của tôi đảm nhiệm, phái Thanh Thành mấy người thật sự không nể mặt bọn tôi tới vậy sao?”
Đạo sĩ Bạch Vũ trầm giọng nói, chẳng hề che dấu sự bất mãn của mình.
Lúc này, Tả Thiên Thu cũng đã cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
“Bạch Vũ, không được vô lễ!”
Cũng may là đạo sĩ Vân Trung đã lên tiếng nói đỡ.
Biểu cảm xấu hổ trên mặt Tả Thiên Thu theo đó mà biến mất dần.
Đừng thấy ông ta cứ làm như thể “Ông đây mạnh nhất thiên hạ” mà lầm, một khi có kẻ mạnh hơn xuất hiện, sợ là ông ta còn ngoan hơn cháu nữa đó.
Có thể nói là điển hình cho hạng người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu…
Câu nói của đạo sĩ Vân Trung đã hóa giải tình trạng xấu hổ của Tả Thiên Thu.
“Vân Trung huynh, kẻ đó đã giết máu mủ ruột rà của tôi, nên ban nãy tôi mới mất kiểm soát như vậy, mong huynh lượng thứ!”
Tả Thiên Thu tát nước theo mưa.