Đầu lưỡi của heo nái liếm lên mặt Khương Như Phong.
Rất rõ ràng là con heo nái này cũng ăn phải thứ gì đó đặc biệt!
Dần dần, Khương Như Phong không nhận được lời đáp lại, mặt anh ta xám như tro tàn, mà hai mắt anh ta cũng bắt đầu phiếm hồng, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía con heo nái.
"Ông đây không nhịn được!"
"Tao đâm chết mày..."
Khương Như Phong hoàn toàn không kiểm soát được.
Lúc này bên ngoài.
Ba người Lý Trạch Vũ đứng bên ngoài hút thuốc.
Cẩu Phú Quý nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ hẹp, hắn tiếc hận nói: "Haiz, một hoàng hoa khuê heo* cứ như vậy bị chà đạp."
*Chế từ hoàng hoa khuê nữ, ý chỉ những cô gái trẻ vẫn chưa lấy chồng.
Vật Tương Vong cười ha ha: "Chỉ có thiếu gia mới nghĩ ra biện pháp lợi hại như vậy."
"Cảm ơn đã khen."
Lý Trạch Vũ không biết xấu hổ nói: "Trong hai người ai vào chụp ảnh đi, tôi muốn ngày mai tên kia được lên đầu đề."
Nghe vậy, miệng Cẩu Phú Quý giật mạnh vài cái.
Nếu ảnh chụp này bị tung ra ngoài, có lẽ Khương Như Phong sẽ muốn chết.
Quả thật là đâm một phát vào tim!
Lý Trạch Vũ sờ mũi, hắn hỏi hai người: "Có phải là tàn nhẫn quá không?"
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cùng gật đầu.
"Vậy làm mờ mặt heo nái đi, dù sao người ta vẫn là hoàng hoa khuê heo, chắc da mặt sẽ mỏng."
Mẹ nó!
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong suýt ngã quỵ trên mặt đất.
Hơn nửa tiếng sau, trong phòng dần không còn động tĩnh nữa.
"Hu hu hu..."
Bỗng có tiếng khóc truyền ra.
Là Khương Như Phong, anh ta khóc!
"Cạch!"
Cẩu Phú Quý mở cửa, lôi Khương Như Phong ra ngoài.
"Lý Trạch Vũ, tao sẽ nhớ kỹ mối thù hôm nay!" Ánh mắt Khương Như Phong hung dữ giống như muốn ăn thịt người.
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, có ngày bản thân sẽ xảy ra quan hệ với một con heo nái.
Ghê tởm hơn chính là, lúc vừa mới hành động, ấy thế mà trong lòng anh ta lại sinh ra suy nghĩ lần sau còn muốn thử lại!
Cho dù nguyên nhân là tại thuốc, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất ghê tởm!
Mà kẻ đầu sỏ gây nên hết thảy, chính là tên chết tiệt trước mặt này.
"Có tin không ông đây sẽ khiến anh quỳ xuống cầu xin tôi trong một giây không?"
Lý Trạch Vũ cười nghiền ngẫm, hắn nói.
"Cầu xin? Nằm mơ đi!"
Khương Như Phong khinh thường cười lạnh.
Bây giờ thuốc đã hết tác dụng, anh ta không hề sợ hãi con heo nái kia, hơn nữa anh ta cũng chắc chắn Lý Trạch Vũ không dám giết mình.
"Người anh em, xem đây là thứ gì?"
Vật Tương Vong vỗ vỗ bả vai Khương Như Phong, gã chìa màn hình điện thoại cho anh ta xem.
"Bịch!" một tiếng.