Xoạch!
Lý Trạch Vũ trong xe ngậm điếu thuốc: “Quay đầu, đi.”
“Cậu chủ, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hỏi.
“Cứ đi một vòng ở gần đây, đừng để lão bất tử ấy phát hiện.”
“Đã hiểu.” Cẩu Phú Quý ngầm hiểu trong lòng nổ máy xe.
Đợi đến khi xác định Nam Cung Thạc tiến vào Ninh phủ, Lý Trạch Vũ mới bảo Cẩu Phú Quý dừng lại, hắn một mình xuống xe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc đó.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Nam Cung Thạc đi vào trong lầu các của nhà kề.
Tư Mã tam nương sớm đã chờ ở phòng khách.
“Gặp qua phu nhân.” Nam Cung Thạc ôm quyền hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Tư Mã tam nương khoát tay áo, đang muốn mở miệng thì bỗng phát hiện Nam Cung Thạc mang theo một đôi mắt gấu mèo, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Mắt ông sao vậy?”
“À!” Lúc này Nam Cung Thạc mới nhận ra, dưới tình thế cấp bách nói dối: “Tối qua lúc tắm không cẩn thận ngã một phát, đôi mắt đập vào trên góc cửa, khiến phu nhân chê cười rồi.”
Ông là cường giả cảnh giới Thiên Nhân, tắm còn có thể ngã?
Lừa quỷ à?
Tư Mã tam nương cũng không tin lý do thoái thác này, có điều đối phương không muốn nói bà ta cũng không có ý truy hỏi ngọn nguồn.
Dù sao ai mà chẳng có chút bí mật chứ?
“Tôi hỏi ông, ông có quen một người tên Lý Trạch Vũ không?” Tư Mã tam nương chăm chú hỏi.
Nghe vậy, con mắt Nam Cung Thạc xoay chuyển, hỏi ngược lại: “Phu nhân, bà biết tên kia?”
Thấy một màn này, Tư Mã tam nương lập tức sáng tỏ, gật đầu nói: “Gần đây cậu cả nhà họ Lý vang danh thiên hạ, sao tôi lại không biết chứ?”
“Cũng đúng.” Nam Cung Thạc hùa theo nói: “Gọi thằng nhóc kia là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không đủ.”
Nói xong hình như ông ta nghĩ đến cái gì, lập tức chuyển đề tài nói: “Phu nhân cố ý gọi tôi tới đây để nghe ngóng chuyện của thằng nhóc kia à?”
“Không sai.” Tư Mã tam nương nói thẳng: “Ông hiểu bao nhiêu về nội tình thằng nhóc kia?”
“Cái này… thuộc hạ cũng không phải quen thuộc hắn lắm.” Nam Cung Thạc khúm núm, cũng không nói thật tình hình ra.
Tư Mã tam nương nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau đó.
“Đi vào đi.” Tư Mã tam nương chỉ vào phòng sách nói: “Giáo chủ chờ ông ở bên trong.”
Cái gì?
Nam Cung Thạc lập tức giật mình.
Từ mười chín năm trước sau khi trải qua đại chiến hai phái chính tà, qua nhiều năm như vậy ông ta cũng chỉ gọi điện mấy lần với Hướng Dương Thiên, cũng chưa từng gặp người thật.
Nhiều lần ông ta thậm chí hoài nghi “Hướng Dương Thiên” này có phải là Tư Mã tam nương tìm đến giả mạo không?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào ông không muốn gặp giáo chủ?”
“Không, tuyệt đối không phải, thuộc hạ ngày đêm trông mong muốn có thể sớm ngày nhìn thấy giáo chủ…”
“Đừng nói nhảm, đi vào đi.” Tư Mã tam nương thúc giục.
“Vâng.” Nam Cung Thạc sửa sang lại ngoại hình rồi mang theo tâm trạng thấp thỏm mở cửa phòng.
“Ninh Vũ Cường” ngồi trên ghế bành, cả người trông mạnh mẽ chững chạc.