Hai người giả lả với nhau mất một hồi lâu.
Tiếp đó, tầm mắt của Bruce rơi vào Lý Trạch Vũ, nhìn từ trên cao xuống, hô: “Quân Đế, đã lâu không gặp!”
“Chúng ta không qua lại bạn bè gì với nhau, vì vậy ông không cần khách sáo với tôi!”
Lý Trạch Vũ chẳng buồn nể mặt vị tướng quân năm sao này.
Vẻ mặt Bruce dần chùng xuống, ông ta định mở miệng thì…
“Thánh hoàng, tôi khuyên ông tốt nhất hãy thả bạn của tôi ra, bằng không hôm nay tôi sẽ làm loạn cho cả Thánh Đình này phải long tời lở đất!”
Lý Trạch Vũ nói trước, thái độ hết sức vênh váo đắc chí.
Song, câu nói này lại làm Gurio ngơ ngác ra mặt.
Cái gì mà thả bạn của cậu?
Chẳng phải bạn bè cậu vừa rời đi hết rồi hả!
Bruce nhìn Gurio, khẽ mỉm cười: “Ngài Thánh hoàng, nói như vậy ngài cũng biết tôi tới đây chuyến này, xin ngài hãy cân nhắc đến mối quan hệ hữu nghị nhiều năm nay với nước Mỹ chúng tôi, nhất định phải giao đám người kia cho chúng tôi!”
“Không phải vậy, tướng quân hãy nghe tôi nói…”
“Thánh hoàng, ông cho rằng vài trăm kỵ sĩ vàng này có thể ngăn cản tôi sao?”
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không cho Gurio có cơ hội lên tiếng, hắn hống hách nói: “Bản đế cho ông năm phút cuối cùng. Nếu ông không thả bạn tôi, đừng trách bản đế không khách khí!”
“Ngài Thánh hoàng, xin ngài nhất định phải giao người cho chúng tôi, ngàn vạn lần không được giao cho hắn!”
“Ông thử không giao người cho tôi xem…”
“Quân Đế, cậu nhất định muốn đối nghịch với bọn tôi sao?”
“Bruce, bản đế còn chẳng thèm đếm xỉa đến nước Anh nữa là, nước Mỹ các người có thể uy hiếp bản đế ư?”
Bruce và Lý Trạch Vũ đối chọi hết sức gay gắt, Gurio hoàn toàn không tìm được cơ hội chen miệng vào.
Nhưng, hắn ta vừa nhìn đã hiểu tên Quân Đế này ăn sạch sẽ rồi lau miêng, còn định hắt nước bẩn lên người mình...
Mặc cho thái độ hùng hổ hăm dọa của Lý Trạch Vũ, Bruce vẫn tỏ vẻ khinh thường.
Đến thằng ngu cũng biết nên đắc tội với Quân Đế hay nước Mỹ và nên lấy lòng ai trong số hai bên.
Song, ông ta không hề chú ý đến sắc mặt khó coi như vừa nuốt phải ruồi của Gurio: “Quân Đế, cậu có ý gì?”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ nhíu mày, sẵng giọng hỏi ngược lại: “Thánh Đình các người giam cầm bạn tôi, bây giờ còn dám hỏi tôi có ý gì?”
“Fuck!”
Thánh hoàng buột mồm văng tục một câu, khiến cả đám Thánh kỵ sĩ cùng để lộ vẻ mặt khó tin.
Ngay chính Bruce cũng ngạc nhiên ra mặc, dường như đang nhắc nhở Gurio: Ông là Thánh hoàng mà lại nói tục vậy sao?
Gurio có vẻ cũng đã ý thức được sai lầm của mình, vội chuyển sang chuyện khác: “Vừa nãy Chử Vệ Hoa đã được người ta đưa đi rồi, bây giờ cậu còn dám hỏi tôi?”
Sao cơ!
Tiến sử Chử bị kẻ khác đưa đi rồi!
Sắc mặt Bruce thoáng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn đầy sự bất thiện.
“Ông nói nhăng nói cuội gì thế?”
Kỹ năng diễn xuất của Lý đại đương gia tiến bộ nhiều lắm rồi, ảnh đế Oscar còn phải dạt sang một bên.
Chỉ thấy hắn tự chỉ vào mũi mình, làm bộ hoang mang ngơ ngác: “Ông nói… Tiến sĩ Chử bị tôi đưa đi?”
“Chẳng lẽ không đúng sao!”
Gurio nheo mắt trừng hắn.
“Ha ha ha ha ha ha…”