Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới chỉ không gặp ba năm ngắn ngủi mà Lý Trạch Vũ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hắn không chỉ sở hữu sức mạnh cao thâm khó lường mà còn có thể điều khiển thần tài chính, khiến bốn trong mười gia tộc hàng đầu phải tuân theo mệnh lệnh của mình.

Ông thật sự không dám tin thằng cháu phá gia chi tử của mình lại có năng lực khủng khiếp đến vậy!

“Ông cứ vờ vịt tiếp đi!”

Tô Cẩn Hoa hiển nhiên không tin.

Lý Định Quốc nhún vai: “Không tin thì thôi!”

“Được rồi, giữa hai chúng ta đừng có nói nhảm nhiều lời.”

Tô Cẩn Hoa hắng giọng, đổi chủ đề: “Đế chế thương nghiệp nhà họ Khương sụp đổ rồi, kéo theo những ảnh hưởng khó lường. Đó là hoạ do thằng cháu nhà ông gây ra, mau chùi đít giúp nó cho sạch vào!

Nghe vậy, Lý Định Quốc có chút khó chịu.

Tại nhà họ Khương chủ động chọc tới nhà họ Lý mà, sao lại bắt nhà ông phải chùi đít hộ?

Song, Tô Cẩn Hoa không cho đối phương cơ hội bày tỏ sự bất mãn, ông bổ sung: “Sản nghiệp Khoa học kỹ thuật Vân Dương nhà ông chắc cũng kiếm được đầy túi rồi, tranh thủ lần này mở rộng lĩnh vực phát triển đi.”

Ừm?

Mắt Lý Định Quốc bừng sáng.

Bởi vì Tô Cẩn Hoa rõ ràng đang muốn hỗ trợ Khoa học kỹ thuật Vân Dương thâu tóm hoàn toàn sản nghiệp mà đế chế thương nghiệp nhà Khương từng sở hữu.

Đúng là một món hời trời cho!

“Lão Tô, ông nhìn xa trông rộng quá!”

Lý Định Quốc vui cười hỉ hả.

Tô Cẩn Hoa bĩu môi, giải thích: “Không phải là tôi muốn hưởng lợi lộc gì với nhà họ Lý các ông. Suy cho cùng thì nước Hạ này cũng có vô số doanh nghiệp, nhưng ngoài Khoa học kỹ thuật Vân Dương ra thì không có ai có nguồn vốn lớn để mở rông lĩnh vực!”

“Đúng đúng đúng, ông nói chí phải!”

Lý Định Quốc ngầm hiểu ý.

Mặc cho các doanh nghiệp khác không có đủ vốn để mở rộng lĩnh vực, chỉ cần Tô Cẩn Hoa gật đầu là ngân hàng có thể cho họ vay vô hạn mức. Để vực dậy một đế chế thương nghiệp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cuối cùng món lợi lớn này vẫn rơi vào tay nhà họ Lý.

“Khụ khụ.

“Chuyện kia…”

Tô Cẩn Hoa khẽ ho một tiếng, hỏi dò: “Tôi nghe lão Long nói thân thủ của thằng nhóc nhà ông khá lắm, thật vậy sao?”

“Ha ha ha!”

Lý Định Quốc đắc chí khoe: “Ông có biết trong nhà Diệp Chính Bình có một cao thủ tên là Tống Tử Thiềm chứ? Cháu tôi đánh ngất ông ta ngay trong lần đầu tiên chạm trán đấy!

“Ha ha…”

Tô Cẩn Hoa nheo mắt, cười nhạt.

Đánh bại Tống Tử Thiềm thì có là gì, thằng cháu nhà ông còn đánh cho Long Thanh Phong trọng thương chỉ bằng một quyền kìa.

Nhưng lão không nói ra lời này.

Dù sao Long Thanh Phong cũng là người sáng lập Long Tổ đương nhiên phải giữ thể diện cho người ta.

Tô Cẩn Hoa hỏi một cách sâu xa: “Ông không định đưa nó vào quân ngũ à? Huấn luyện thật tử tế vào, sau này nó có thể thừa kế truyền thống vẻ vang của ông!”

“Ôi chao!”

Nhắc đến việc này, Lý Định Quốc sầu não ra mặt, nói: “Thằng ranh kia thay đổi trên mọi mặt, có mỗi cái thói ham chơi là vẫn nguyên si. Tôi cũng từng nói thế với nó…”

Ông lập tức kể cho đối phương nghe chuyện mình đã khuyên nhủ Lý Trạch Vũ hết nước hết cái như thế nào.

Nghe xong, Tô Cẩn Hoa hơi nhíu mày.


“Nhưng mà lão Tô này, cứ yên tâm đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK