Nếu như tự chấm điểm cho mình, Lý Trạch Vũ cảm thấy mình có thể đạt chín mươi chín điểm.
Nhiều thêm một điểm thì sợ mình quá kiêu ngạo!
Bởi vì ngoại trừ việc không thể sinh con, dường như không có gì là hắn không làm được.
Y thuật? Đối với hắn mà nói thật sự chỉ là trò con nít!
Tục ngữ có câu kim châm độ hồn, ngân châm độ người, có thể nói Trần Khánh An đã bước nửa bước vào cửa tử, ba hồn thì có hai hồn bảy phách thất lạc, ngân châm bình thường đã không còn tác dụng.
Chỉ có dùng kim châm!
Túi kim ép phẳng, sáu cây kìm châm trong nháy mắt xuất hiện trong tay Lý Trạch Vũ, áo của Trần Khánh An bị hắn vén lên, sáu cây kim châm chia ra đâm vào những huyệt khác nhau!
Động tác cực nhanh, làm liền một mạch!
Cũng tại ngay lúc này, Trần Thanh Tuyết không thể yên tâm được, mạnh mẽ tông cửa vào bất chấp sự ngăn cản của em gái Trần Thanh Dao.
Kỹ thuật của Lý Trạch Vũ giống như ảo ảnh đập vào mỉ mắt, cô không những không cảm thấy Lý Trạch Vũ rất lợi hại, trái lại còn cảm thấy rất dọa người.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy châm cứu chữa bệnh, làm gì có chuyện đâm loạn như vậy?
Hoàn toàn xem mạng người như cỏ rác!
“Anh dừng tay!”
Nếu như không phải bị em gái ôm lại thật chặt, ước chừng Trần Thanh Tuyết đã muốn tiến lên liều mạng với Lý Trạch Vũ.
So với sự lo âu bất an của hai chị em, cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trố mắt nghẹn họng.
Khoảnh khắc kim châm sắp đâm vào cơ thể của Trần Khánh An, tay của Lý Trạch Vũ vận động hết sức mềm mại, kỹ thuật bậc này nhìn phát là biết người lão luyện có kinh nghiệm!
Không chỉ có vậy.
ở mỗi cây kim châm đâm xuống, đồng thời có một nguồn năng lượng vô hình xuất hiện dưới lòng bàn tay của Lý Trạch Vũ, ngay sau đó lặng lẽ chui vào bên trong cơ thể của Trần Khánh An.
“Phú Quý, chúng ta không nhìn lầm đó chứ?”
Vật Tương Vong nuốt nước miếng một cái, tựa như thấy quỷ vào ban ngày.
Cẩu Phú Quý ngơ ngác lắc đầu.
Lấy khí điều khiển kim, kim đi khí tồn tại!
Họ đã từng nhìn thấy kỹ thuật này từ một tên có y thuật lừng danh khỉ khám nghiệm tử thi của ông Lý mấy năm trước.
Hai người chưa bao giờ tưởng tượng được thiếu gia nhà mình mà cũng biết được kỹ thuật thần kỳ này! Trong lòng rung động căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
“Chị, chị bình tĩnh một chút!”
Trong lòng Trần Thanh Dao cũng không dám chắc, sở dr tin tưởng Lý Trạch Vũ hoàn toàn là vì dựa vào trực giác của phụ nữ.
Cũng may mà Lý Trạch Vũ không làm cô thất vọng.
Mười lăm phút sau.
Chỉ nhìn thấy có một luồng khí trắng bốc hơi lên từ cơ thể của Trần Khánh An, thoạt nhìn vô cùng thần kỳ, môi của ông khẽ động đậy, tròng mắt giật một cái, rõ ràng là có dấu hiệu
tỉnh lại.
Lý Trạch Vũ thuận tay gỡ máy thở của ông ra, ngay sau đó dùng một tay đỡ người dậy.
“Bộp bộp…”
Hai ngón tay giơ lên, chợt đâm mấy cái sau lưng Trần Khánh An.
“Phụt!”
Trần Khánh An khạc ra một ngụm máu đen lớn.
“Ông nội!”
“Ông nội…”
Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao nhanh chóng tiến lên, một trái một phải bảo vệ Trần Khánh An.
“Nếu ông nội của tôi xảy ra chuyện bất trắc, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Hàm răng của Trần Thanh Tuyết cũng sắp cắn nát, mắt lom lom nhìn về phía Lý Trạch Vũ.
“Tôi phát hiện cô nói nhảm nhiều thật!”
Lý Trạch Vũ liếc nhìn cô một cái, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, bóng người nhanh chóng biến mất giữa hành lang.
Một cảnh này không khỏi làm Trần Thanh
Tuyết nghi ngờ, có phải hắn sợ tội nên lẻn trốn hay không!
Nghĩ như vậy cô không hề nghĩ ngợi mà muốn đuổi theo.
Nhưng vào lúc này.
“Chi!”
Trần Thanh Dao đột nhiên kêu một tiếng.
Trần Thanh Tuyết dừng bước xoay người, nhìn thấy Trần Khánh An từ từ mở hai mắt ra, thoạt nhìn mặc dù không có sức, nhưng rõ ràng sắc mặt đã tốt hơn so với trước đó nhiều.
“Ông nội, ông có sao không ạ?”
Trần Thanh Tuyết mừng đến chảy nước mắt.
Suốt ba ngày, cuối cùng Trần Khánh An cũng tỉnh lại.
Trần Khánh An tựa lưng vào vạc giường, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thanh Tuyết, Thanh Dao, hai đứa không cần lo lắng, ông nội không sao.”
“Không sao là tốt rồi!”
Hai mắt Trần Thanh Dao đỏ hoe.
“Tên điên kia vừa đi rồi, bệnh nhân đã được chữa hết…”
Mắt thấy Lý Trạch Vũ rời đi, bác sĩ đang định bước vào đùa giỡn một phen, nhưng mới nói được nửa câu thì đã ngây người như phỗng.
Mẹ nó sao có thể!
Nhìn thấy Trần Khánh An đã tỉnh lại, cằm của bác sĩ cũng muốn rớt ra.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết anh ta cũng không dám tin chỉ trong trong vài phút ngắn ngủi mà một người sắp chết như Trần Khánh An lại sống lại!
Thằng nhóc kia thật sự là thần y sao?
“Lang băm, cút ra ngoài!”
Trần Khánh An nổi giận, quát một tiếng.
Bác sĩ không còn mặt mũi nào, chỉ có thể ngượng ngùng lui ra khỏi phòng bệnh.
“Thanh Tuyết, người trẻ tuổi mới vừa rồi đâu? Nhanh chóng tìm cậu ấy trở về!”
Trần Khánh An nhẹ giọng dặn dò.
Mặc dù lúc đầu rơi vào trong hôn mê nhưng thính lực của ông vẫn không biến mất, thế nên vẫn có thể nghe rõ từng chữ một trong cuộc đối thoại của mấy người này.
Sở dĩ ông có thể trốn về từ cửa chết dều là nhờ có Lý Trạch Vũ.
Trần Thanh Tuyết cũng biết mình trách lầm Lý Trạch Vũ, nhất thời không có mặt mũi đi tìm đối phương.
Thấy cảnh này, Trần Thanh Dao hiểu lòng người chủ động nói: “Chị, chị ở lại chăm sóc ông nội đi, em đi tìm anh ấy!”
“ừm.”
Trần Thanh Tuyết khẽ đáp.
Trần Thanh Dao gần như là chạy ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo xuống dưới Lâu, cuối cùng cũng tìm được bóng người của Lý Trạch Vũ trong sân cỏ.
“Hẳn là ông nội của cô tỉnh lại rồi?”
Lý Trạch Vũ ngậm thuốc lá, dáng vẻ thoạt nhìn bất cần đời.
“Đúng vậy, thật sự rất cảm ơn anh!”
Trần Thanh Dao cảm kích từ trong thâm tâm, nói.
Nếu như tối hôm qua không có Lý Trạch Vũ trượng nghĩa ra tay, sợ rằng cô đã dữ nhiều lành ít, hôm nay còn cứu được ông nội của cô.
Đây là hai ân tình cực lớn!
“Tỉnh lại là được, để ông nội cô nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày sau là có thể xuất viện.”
Lý Trạch Vũ nhàn nhạt nói.
Trần Thanh Dao gật đầu, ngay sau đó hiếu kỳ nói: “Đúng rồi, sao anh lại ở cùng một chỗ với chị tôi?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, một trong những mục đích tôi đến Tuyên Thành là để tìm chị của cô.”
“Tìm chị tôi?”
“Phải, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi chính là anh rể của cô!”
“Hả!”
Trần Thanh Dao trố mắt nghẹn họng, rơi vào trong sương mù.
Cái gì gọi là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì sẽ là anh rể của cô?
Vậy nếu như không xuất hiện chuyện bất ngờ thì sao?
Lý Trạch Vũ bình thản nói: “Giữa tôi và chị cô có một mối hôn sự, tôi đến tìm cô ấy chính là để hủy hôn, thế nên trừ khỉ có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì mối hôn sự này tôi đã quyết định sẽ rút lui!”
Đóa hàn maỉ Trần Thanh Tuyết này quá kiêu ngạo, hắn sợ mình sẽ chết rét.
Vả lại, quả thật hắn không thể nào tiếp nhận được một cuộc hôn nhân không có tình cảm!
Nhưng trái với mong đợi, tai nạn luôn đến một cách lặng lẽ.
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, điện thoại trong túi reo lên.
Là Lý Định Quốc gọi tới.
“Thằng nhóc thối, có phải cháu đi tìm cô con gái nhà họ Trần không? Gặp người ta chưa, có phải là rất đẹp hay không? Có phải cảm thấy động lòng rồi không?”
Điện thoại vừa kết nối, Lý Định Quốc đã hỏi liên tiếp mấy câu hỏi.
Lý Trạch Vũ nhất thời không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu, chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Ngoại hình tạm được, miên cưỡng lọt vào mắt của cháu, nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!”
Lý Định Quốc ngắt lời như đinh chém sắt, nói: “Ông đã điều tra về cô con gái nhà họ Trần rồi, là một cô gái tốt, nếu cháu dám bắt nạt người ta thì quay lại xem ông đây có đánh cháu hay không!”
“Lão Lý, ông không nên hiếp người quá
đáng!”
Lý Trạch Vũ gấp đến nỗi mặt đỏ tới mang tai.
Lý Định Quốc hừ một tiếng, bỗng tăng cao giọng nói.
“Mối hôn sự này chính là do ông cố của cháu đích thân đồng ý, nếu thằng nhóc nhà cháu dám không vâng lời ý của ông ây, ông sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK