"Dám đến nhà họ Hà giương oai tác quái, là ai cho các người lá gan đấy?"
Hà Vân Long tức giận trách cứ.
"Là ai cho các người dũng khí dám đến trêu chọc ông đây? Là Lương Kim Như phải không?"
Lý Trạch Vũ giẫm lên cánh cửa bị sập, hai tay chắp sau lưng, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, khiến cho người ta có một loại cảm giác cao thâm khó dò.
Hà Vân Long nheo mắt lại, nhắc nhở Hà Thư Hoa sau lưng: "Cha, bọn họ là người nhà họ Lý."
Dứt lời, gã chỉ vào Lý Trạch Vũ giới thiệu nói: "Hắn chính là kẻ đã sát hại anh cả, Lý Trạch Vũ!"
Trong phút chốc, ánh mắt Hà Thư Hoa trống rỗng, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
"A! A..."
Chỉ trong vài phút, hai mươi, ba mươi tên bảo vệ của nhà họ Hà đã ngã xuống toàn bộ, không chết thì cũng bị thương, không còn một người có thể đứng dậy.
Chị Phượng không tiếp tục giết nữa, mà dẫn người lui về phía sau Lý Trạch Vũ.
"Lý Trạch Vũ, cậu thật to gan!"
"Tôi còn chưa tính với cậu chuyện giết con trai đâu, mà bây giờ cậu lại tới nhà họ Hà giương oai, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ là nhà họ Hà không dám động tới cậu sao?"
Hà Thư Hoa giận không kìm được, nói.
Lý Trạch Vũ khinh thường cười một tiếng, khinh miệt nói: "Đúng thế, tôi coi nhà họ Hà của ông như quả hồng mềm đấy, có thể được bản thiếu nhào nặn, ông có thể làm gì được tôi?"
Lời này suýt thì khiến cha con Hà Thư Hoa tức chết.
"Lý thiếu gia, tôi muốn biết nhà họ Hà chúng tôi có từng đắc tội cậu không?"
Hà Thư Hoa cố nén tức giận hỏi.
"Ông dám nói là không có?"
Lý Trạch Vũ bỗng cao giọng, nói: "Tôi đây chưa từng ỷ thế hiếp người, nhưng... Không gây chuyện không có nghĩa là sợ phiền phức, nhà họ Hà các người lặp đi lặp lại, nhiều lần giẫm lên trên đầu ông đây, nếu hôm nay không cho các người một bài học, thì người ta sẽ tưởng rằng ông đây là thứ hèn nhát đấy."
Khi nghe thấy lời này, Hà Thư Hoa mê mang không hiểu gì.
Rõ ràng là hắn giết con trai mình trước, còn muốn “Bắt chẹt” ba mươi tỷ, hiện tại lại còn muốn trả đũa!
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng khó hiểu của đối phương, Lý Trạch Vũ muốn để bọn họ chết được rõ ràng.
“Thứ nhất, các người bắt nạt anh em của tôi!"
"Thứ hai..."
Nghe những lời hùng hồn của hắn, Hà Thư Hoa mới biết hoá ra nguyên nhân ban đầu là do con rể và cháu trai ông ta xả giận không thành công.
Giờ này khắc này, ông ta hận không thể tự tay đập chết hai kẻ nghiệt súc kia!
"Lý thiếu gia, nhà họ Hà chúng tôi bằng lòng đưa cho cậu ba mươi tỷ tiền đền bù, cầu xin cậu rủ lòng từ bi, thả cho nhà họ Hà chúng tôi một con ngựa!"
Hà Thư Hoa cố hết sức tỏ thái độ khiêm nhường.
Tuy nói con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, chó cùng rứt giậu cũng biết nhảy tường, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì ông ta thật sự không muốn phát sinh xung đột với nhà họ Lý.
"Muộn rồi! Đã dám ám sát ông đây thì các người liền phải giác ngộ nhận lấy cái chết!"
Lý Trạch Vũ nhún vai, dáng vẻ không thể thương lượng.
Hà Thư Hoa nhíu mày, âm thầm hoài nghi Thập Tuyệt Môn đã khai ra bọn họ!
Không nên như vậy!
Dù sao thì độ tin cậy của Thập Tuyệt Môn là rõ như ban ngày!
Nghĩ đến đây, Hà Thư Hoa giả vờ ngốc nghếch nói: "Tôi không hiểu Lý thiếu gia có ý gì?"
"Mẹ nó, xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Người của Thập Tuyệt Môn đã nói cho bản thiếu gia, chính là nhà họ Hà các người đã mời bọn họ ra tay ám sát bản thiếu..."
"Không có khả năng!"
Lý Trạch Vũ chưa nói xong, Hà Vân Long đã vội nhảy ra phủ nhận, nói: "Người của Thập Tuyệt Môn coi trọng chữ tín nhất, bọn họ không thể khai chúng ta ra!"
Wow!