Màn đêm dần dần buông xuống, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi đậu máy bay của tòa nhà khoa học kỹ thuật Vân Dương.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đi theo sau lưng Lý Trạch Vũ, trên mặt cả hai người đầy vẻ nghi ngờ, không biết thiếu gia nhà mình lại chuẩn bị đi đâu.
Ba người lần lượt leo lên trực thăng, Lý Trạch Vũ hỏi: "Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?"
"George đã đi điều tra địa hình trước, Jenny cũng đã bắt đầu hành động dựa theo mệnh lệnh của anh."
Sói đen ngồi trong buồng lái quay đầu nói: "Vậy đi thôi."
Lý Trạch Vũ ra lệnh, Sói đen lại khởi động trực thăng.
Vật Tương Vong không nhịn được hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi giải quyết Thập Tuyệt Môn."
Lý Trạch Vũ thản nhiên nói.
"Hả!"
Vật Tương Vong đột nhiên trợn to mắt.
Khóe miệng Cẩu Phú Quý co rút mấy cái, hắn khó tin hỏi: "Thiếu gia, anh đang không nói đùa đấy chứ, chỉ có mấy người chúng ta mà đi đấu với Thập Tuyệt Môn?"
Lý Trạch Vũ cắt lời hắn, có ý xem thường: "Có vấn đề sao?"
Cẩu Phú Quý rất muốn nói ‘có'!
Mặc dù thành viên của tổ chức Thập Tuyệt Môn này không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh, mấy người bọn họ ngang nhiên đi khiêu chiến sân nhà người ta, không khác gì tự tìm cái chết!
Đúng là vô cùng điên cuồng!
"Thiếu gia, em lập tức gọi chị Phượng dẫn thêm người tới phối hợp cùng chúng ta!"
Vật Tương Vong bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Có thể diệt sào huyệt của Thập Tuyệt Môn được không thì nói sau, ít nhất bọn họ phải bảo đảm sự an toàn của Lý Trạch Vũ cái đã.
"Không cần, nếu như hai cậu sợ thì tôi có thể để cho hai cậu xuống trực thăng."
Lý Trạch Vũ toét miệng cười nói.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trố mắt nhìn nhau, dường như không biết rốt cuộc người này có sức mạnh cỡ nào.
Nửa tiếng sau, trực thăng tiến vào biên giới phía nam tỉnh Quế Châu, cuối cùng đáp xuống dưới một chân núi khá lạ.
Nhìn xa xa, trên đỉnh núi đèn đuốc sáng choang.
Nơi đó là một sơn trang tư nhân có diện tích hơn mười ngàn mét vuông, chính là sào huyệt của Thập Tuyệt Môn.
Soạt soạt!
Lý Trạch Vũ và Sói đen nhanh chóng thay đồng phục tác chiến.
Thấy một màn này, Vật Tương Vong cảm giác tinh thần chấn động: "Thiếu gia, anh đang tính làm gì thế?"
"Cậu bị mù hả?"
Lý Trạch Vũ vặn lại một câu.
Cẩu Phú Quý gãi đầu, ngượng ngùng hỏi: "Thiếu gia, anh biết sử dụng vũ khí nóng từ khi nào vậy?"
Nhìn những khẩu súng dài ngắn khác nhau, hai người đều có cảm giác mông lung như đang nằm mơ.
"Thiếu gia tôi đây biết nhiều thứ lắm, tối nay tôi sẽ để cho các cậu biết một góc về thực lực của tôi."
Lý Trạch Vũ đắc ý nói.
Mấy phút sau.
Bốn người lợi dụng bóng đêm để mò lên núi, ngay sau đó thành công tập hợp với George, người đã ẩn núp khá lâu trong rừng rậm giữa sườn núi.
"Đại đương gia, tôi đã dò hỏi được rồi!"
"Nhân số cụ thể bên trong sơn trang là chừng trên dưới sáu mươi người, nhân viên âm thầm trực trạm sẽ đổi ca mỗi hai giờ một lần, mỗi lần là năm người, trên người họ đều có vũ khí!"
George tỉ mỉ báo cáo: "Bên phía Jenny đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng là cậu ta sẽ hack vào hệ thống của đối phương ngay."
Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều rất chăm chú.
Lúc ban đầu hai người đều cho là Lý Trạch Vũ chỉ đang đùa giỡn một chút thôi, nhưng giờ tận mắt thấy thế trận này, họ mới biết là đánh thật.
"Thiếu gia, thành viên Thập Tuyệt Môn rất thành thạo việc ám sát, hơn nữa thực lực đều không yếu, thậm chí..."
"Thậm chí còn có cao thủ Tông Sư trấn giữ đúng không?"
Lý Trạch Vũ khinh thường ngắt lời.
Vật Tương Vong gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy! Thiếu gia, nếu anh đã biết rõ, hay là chúng ta rút lui đi?"
Cẩu Phú Quý cũng hùa theo lời hắn: "Đúng vậy thiếu gia! Uống loại rượu tốt nhất, cua cô gái đẹp nhất, sống một cuộc sống như thế không tuyệt sao? Tại sao lại muốn đến đây tìm chết..."
Hắn còn chưa dứt lời.
"Im miệng!"