Lý Trạch Vũ khó chịu đáp lại, nói: "Ông đây ăn gạo nhà cô? Hay là ngủ giường nhà cô? Thế mà quản rộng như vậy!"
"Khụ khụ."
"Thiếu gia, cậu ngủ cháu gái của người ta!"
"Cốp!"
Cẩu Phú Quý vừa mở miệng đã bị Lý Trạch Vũ gõ cho một phát, khiển trách: "Thì làm sao? Ông đây đã vì cô ấy ngồi tù ba năm, còn muối gì nữa?"
Ngay sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào Diệp Khinh Nhu với nụ cười xấu xa: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không thể ngồi tù vì một người phụ nữ, thì còn có tư cách gì để nói yêu người ta? Cô nhỏ, tôi nói có đúng không?"
Một tiếng "cô nhỏ" vang lên, Diệp Khinh Nhu nghe mà nổi da gà, cô ấy nhíu mày quát: "Miệng chó không phun được ngà voi."
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vì cháu gái của cô mà tôi sẵn lòng đi tù, chẳng lẽ còn chưa xứng gọi cô một tiếng cô nhỏ?"
"Tôi không muốn nói nhảm với cậu, lên xe!"
Diệp Khinh Nhu hừ một tiếng, lập tức trở lại trên xe trước.
Lý Trạch Vũ quét mắt nhìn lần lượt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, khó hiểu nói: "Hai người các cậu có biết người phụ nữ này tìm tôi làm gì hay không?"
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều lắc đầu, dáng vẻ "em không biết gì đâu".
"Nuôi các cậu đúng là phí cơm!"
Lý Trạch Vũ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó hắn chuẩn bị đi theo lên xe.
Vật Tương Vong lập tức níu hắn lại, có ý tốt khuyên nhủ: "Thiếu gia, anh không thể đi với cô ấy, sẽ rất nguy hiểm!"
Nguy hiểm? Không tồn tại!
Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười trong lòng.
Nếu người phụ nữ này chọc giận hắn, cùng lắm thì lại ngồi tù thêm ba năm nữa!
"Không thành vấn đề, dù sao ở đây cũng có mấy trăm cặp mắt nhìn thấy thiếu gia lên xe, nếu cô ấy dám làm gì thiếu gia, hừ hừ, ông cụ nhà chúng ta sẽ không tha cho cô ấy đâu!"
Cẩu Phú Quý bá đạo nói.
Lý Trạch Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn, lập tức khiển trách Vật Tương Vong: "Vẫn là ánh mắt Phú Quý nhìn được xa, cậu phải học tập theo hắn nhiều vào."
Dứt lời, hắn mở cửa ghế lái phụ chui lên.
Mắt thấy xe việt dã dần dần rời đi, Vật Tương Vong đắc ý nhìn Cẩu Phú Quý.
"Cậu ra vẻ cái lông gì, hại ông đây bị thiếu gia giáo huấn!"
"Đáng đời, ai bảo ánh mắt cậu nông cạn!"
"Gần nhất cậu càng ngày càng yếu, nào, tìm một chỗ luyện một chút?"
"Ai sợ ai!"
...
Mười mấy phút sau, chiếc xe việt dã xuất hiện trên một con đường mòn trên núi ở ngoại ô.
Diệp Khinh Nhu nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ, dùng một loại giọng điệu không cho phép người khác từ chối, ra lệnh: "Xuống xe!"
"Cô muốn làm gì? Thành thật khai báo, đưa tôi đến nơi núi non hoang dã này là vì nảy sinh ý đồ xấu với tôi phải không?"
Lý Trạch Vũ giả trang thành dáng vẻ "ông đây hơi sợ".
Diệp Khinh Nhu nhíu mày lại, tức giận trách mắng: "Nếu cậu còn không xuống xe thì tôi sẽ ném cậu xuống!"
"Tôi cảnh cáo cô, cho dù cô chiếm được thân thể của tôi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm được trái tim tôi!"
Lý Trạch Vũ nghiêm mặt nói.
Diệp Khinh Nhu âm thầm nắm chặt nắm đấm, ép buộc bản thân kiềm chế cảm xúc, không được phá vỡ mục đích của chuyến đi này.
Cô ấy cố gắng hết sức để giữ giọng điệu nhẹ nhàng một chút, nói: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, yên tâm, tôi sẽ không ra tay làm cậu bị thương!"
Hả?
Thấy thái độ của cô ấy thay đổi lớn như vậy, Lý Trạch Vũ suy đoán chắc là đối phương đang muốn cầu cạnh mình, thế là cười hề hề nói: "Có chuyện gì thì cô nói thẳng đi, xuống xe làm gì?"
Nghe hắn nói vậy, Diệp Khinh Nhu cảm thấy cũng đúng, nói chuyện trên xe cũng được.
"Tôi hỏi cậu, cậu có thừa nhận mình đã khiến Khuynh Thành phải chịu thiệt thòi hay không?"
"Thiệt thòi cái rắm!"
Mặc dù đúng là trong lòng Lý Trạch Vũ cảm thấy thẹn với người phụ nữ kia, nhưng thấy thái độ Diệp Khinh Nhu cường thế, hắn cũng không muốn mình rơi vào thế bị động.
"Cậu..."
Diệp Khinh Nhu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
"Ba năm!"
Lý Trạch Vũ giơ ba ngón tay lên, trưng ra dáng vẻ đau lòng.
"Vì cô ấy, tôi đã ngồi tù ròng rã ba năm, cô có biết ba năm nay tôi sống thế nào không?"