Lý Trạch Vũ cũng bay theo không chút do dự.
Chỉ trong một vài giây, hai người một trước một sau rời khỏi chỗ cũ cách hơn mười trượng, cuối cùng dừng lại trong một cánh rừng rậm rạp.
Bạch Tố Y dừng bước xoay người, cô ấy lại do dự.
"Cô nên lựa chọn đi!"
Lý đại đương gia vắt hai tay phía sau lưng, hắn thoạt nhìn có hơi chờ mong.
"Rẹt!"
Bạch Tố Y chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải ngạc nhiên thán phục lộ ra.
Con ngươi trong veo sáng ngời, chân mày lá liễu cong nhẹ, đôi lông mi dài khẽ chớp.
Làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng, hai bờ môi đỏ mọng như đóa hoa mềm ướt át.
Có thể nói ngũ quan của Bạch Tố Y không hề có chút khuyết điểm nào, đặc biệt là đôi mắt hoa đào thanh tú quyến rũ kia, giống như có sức hấp dẫn rất lớn.
Lý Trạch Vũ thừa nhận, trong số phụ nữ hắn từng gặp, chỉ có một mình Diệp Khuynh Thành có thể đọ nhan sắc với Bạch Tố Y!
Thế nhưng rõ ràng hai người không phải một kiểu người.
Nếu nói Diệp Khuynh Thành là một đóa hoa mai kiêu ngạo, thì Bạch Tố Y là một đóa bạch liên trong trắng.
Mỗi người mỗi vẻ!
"Bây giờ anh nguyện ý gia nhập Tiêu Dao Cung chúng tôi rồi chứ?"
Bạch Tố Y vừa nói, vừa đeo khăn che mặt lên.
Rõ ràng cô ấy rất tự tin với nhan sắc của mình, chắc chắn Lý Trạch Vũ sẽ không từ chối cô ấy.
Nhưng mà Lý đại đương gia lại khẽ lắc đầu.
"Mặc dù cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc tôi không có hứng thú với Tiêu Dao Cung các cô..."
Bạch Tố Y nghe được quyết định của Lý Trạch Vũ, đầu tiên cô ấy ngẩn ra, sau đó trong mắt tràn đầy giận dữ.
"Lý Trạch Vũ, anh không thể không giữ lời! Anh đã nhìn thấy dung nhan của tôi, vậy anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!"
"Buồn cười!"
Lý Trạch Vũ bĩu môi cười nói: "Nhìn cô thì phải chịu trách nhiệm? Đây là đạo lý gì vậy?"
"Anh..."
Bạch Tố Y tức không có chỗ trút.
Tiêu Dao Cung có quy định, chỉ có thể cho người đồng hành nhìn khuôn mặt của thánh nữ.
Nói cách khác, Lý Trạch Vũ đã nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, vậy đời này cô ấy chỉ có thể gả cho Lý Trạch Vũ!
Nhưng nhìn Lý Trạch Vũ như vậy, rõ ràng là đang trêu đùa cô ấy!
"Tôi liều mạng với anh!"
Bạch Tố Y nhào về phía Lý Trạch Vũ.
"Vèo!"
Cơ thể Lý Trạch Vũ dễ dàng tránh được, hắn có ý tốt nhắc nhở: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên bình tĩnh lại, bởi vì cô hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, ngộ nhỡ chọc giận tôi, tôi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu!"
Lời này khiến Bạch Tố Y hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong lòng Bạch Tố Y rất rõ ràng, đến cả Khương Mộ Bạch cũng không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ, bản thân cô ấy sao có thể đánh bại được đối phương.
Nhưng cứ để bị trêu chọc như vậy, trong lòng cô ấy cực kỳ bất mãn.
"Lý Trạch Vũ, nếu hôm nay anh không chịu đồng ý, vậy từ nay về sau anh chính là kẻ thù của Tiêu Dao Cung chúng tôi!"
Lời nói của Bạch Tố Y tràn đầy sự uy hiếp.
"Không sao, nhiều người muốn giết ông đây lắm, cũng không ngại nhiều thêm Tiêu Dao Cung mấy người, thế nhưng..."
Lý Trạch Vũ nói: "Tôi khuyên mấy người tốt nhất không nên dây vào lửa, nếu không tôi cũng không ngại biến tam đại thánh địa thành hai đại thánh địa!"