Lý Trạch Vũ và Long Thanh Phong cùng đi vào nhà giam của Long Tổ.
Mỗi phòng giam nhốt mười người, bởi vậy tất cả phòng giam của Long đều bị lấp đầy.
"Lý Minh chủ, Lý Minh chủ, tôi mong ngài như mong sao mong trăng, cuối cùng ngài cũng đến."
Thượng Quan Phi kích động, mở miệng nịnh nọt.
Lệnh Hồ Bác trực tiếp quỳ xuống: "Lý Minh chủ, là tôi bị mỡ heo che mắt, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi một lần."
Hồ Nhất Phong ôm quyền nói: "Lý Minh chủ, chúng tôi nhất thời hồ đồ, mong ngài khoan dung cho chúng tôi lần này."
Những người này đều là người trong giang hồ, ít khi nào qua lại với chính phủ.
Trước đây bọn họ luôn cho rằng bản thân và chính phủ nước giếng không phạm nước sông, nhưng từ chuyện lần này, bọn họ đã ngộ ra một điều.
Dưới bầu trời này, đất nào cũng là đất của vua, sống trên mảnh đất này thì ai cũng là dân của vua.
Dù bọn họ có danh vọng trong võ lâm thì đã sao, nếu đã ở nước Hạ thì phải tuân thủ luật pháp của nước Hạ.
Trước mắt chỉ có Lý Trạch Vũ cứu được bọn họ.
Trong căn phòng bí mật nào đó.
Lý đại đương gia ngồi trên chủ vị, thỉnh thoảng đưa một điếu thuốc vào trong miệng, khói mù lượn lờ trước mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt hắn.
Chưởng môn tám môn phái Hồ Nhất Phong, Lệnh Hồ Bác, Thượng Quan Phi ngồi ở hai bên.
Trước mặt mỗi người bọn họ để một phần tài liệu, chính là hiệp ước các phái võ lâm lúc trước đề cử Lý Trạch Vũ trở thành võ lâm minh chủ đã ký.
“Lý minh chủ, ngài có ý gì đây?” Thượng Quan Phi ngượng ngùng hỏi thăm.
Hít… hà…
Lý Trạch Vũ hít một hơi thuốc lá, thản nhiên nói: “Lúc trước dưới sự sùng bái liên tục của các vị, bản thiếu gia không thể chối từ thịnh tình mà đảm nhiệm chức võ lâm minh chủ, cũng hứa sẽ quét sạch khối u ác tính Vu giáo cho võ lâm chính đạo, trả cho võ lâm một thế giới tươi sáng.”
“Hôm nay bản thiếu gia muốn nói cho các người, Vu giáo đã hủy diệt.”
“Lời hứa của bản thiếu gia đã thực hiện.”
Vu giáo hủy diệt rồi?
Nghe được tin tức này, chưởng môn các phái không khỏi mừng thầm.
Lý Trạch Vũ lần nữa mở miệng: “Bây giờ mời chư vị xem kỹ phần cuối của hiệp ước.”
“Nếu như bên B chưa thể thực hiện giao ước trên đây, bên A có quyền chưởng quản tông mong bên B.”
Nhìn thấy nội dung này, mọi người không khỏi nhíu mày.
“Đánh không được Vu giáo các người, gây nội chiến các người là hạng nhất.”
Nói đến đây giọng điệu Lý Trạch Vũ ngang ngược: “Mẹ nhà hắn, các ngươi cũng xứng tự xưng là danh môn chính phái?”
Chưởng môn cái phái tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong lúc nhất thời tức giận mà không dám nói gì.
Dù sao bọn họ có thể đi ra ngoài không vẫn phải nhờ Lý Trạch Vũ.
“Bản thiếu gia rất công bằng, bây giờ bản thiếu gia cho các người hai lựa chọn.”
Lý Trạch Vũ dựng thẳng một ngón tay lên: “Thứ nhất, thành thật nhường vị trí chưởng môn của các ngươi ra, chọn ra từ người bản thiếu gia để cử để thay các người.”
Cái gì?
“Xoạt xoạt xoạt…”
Tám người cùng đứng dậy, nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ.
“Lý minh chủ, ngươi có ý gì?”
Hồ Nhất Phong trầm giọng chất vấn.
“Có ý gì? Ha ha…”