Ngân Hồ mỉm cười xuống xe, đưa cho tài xế vài tờ một trăm đô, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa rồi là bạn của tôi không đúng, mong ông đừng chấp nhặt!”
Sau một hồi nhận lỗi, tài xế mới dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn kiên trì không chịu chở hai người đi.
Rơi vào đường cùng, Ngân Hồ và Kawasaki Kozo chỉ có thể xuống xe.
Ngay sau đó Ngân Hồ lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn.
Hơn mười phút sau, một chiếc Bentley dừng trước mặt hai người.
Cẩu Phú Quý hạ cửa sổ xe, nói: “Lên xe đi, thiếu gia của chúng tôi đang chờ.”
“Thiếu gia của các anh là?”
Kawasaki Kozo có chút tò mò.
Cẩu Phú Quý cười ha ha, vốn định nói ‘lát nữa mày nhất định sẽ phải chết’, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sửa thành: “Hỏi nhiều thế làm gì? Tí nữa là biết ngay thôi!”
Ngân Hồ đã ngồi lên xe.
Kawasaki Kozo nghĩ đối phương là bạn của Ngân Hồ nên cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Nửa giờ sau, chiếc Bentley đi đến một căn biệt thự trên núi.
Dưới sự dẫn đường của Cẩu Phú Quý, Ngân Hồ và Kawasaki Kozo đi vào trong tòa nhà chính.
Lý Trạch Vũ tắt điếu thuốc trong tay, chăm chú nhìn người phụ nữ đã xa cách từ lâu.
Ngân Hồ nhoẻn miệng cười, nói: “Anh vẫn không thay đổi, vẫn hấp dẫn như xưa!”
“Cô còn đẹp hơn trước kia nữa!”
Lý Trạch Vũ cười nhẹ, sau đó đứng dậy ôm lấy Ngân Hồ.
“Thằng khốn!”
Sắc mặt Kawasaki Kozo lập tức trầm xuống.
Trong tiềm thức của hắn ta sớm đã coi Ngân Hồ thành người phụ nữ của mình, lúc này nhìn thấy ‘người phụ nữ của mình’ đang ôm chặt lấy một thằng đàn ông khác, bình dấm chua trong lòng lập tức bị hất đổ.
Lý Trạch Vũ buông Ngân Hồ ra, hài hước mà nhìn về phía Kawasaki Kozo: “Thằng nhóc này là con trai của Kawasaki Ichiryu à?”
“Ngân Hồ, hắn ta là ai? Dám gọi thẳng tên cha của tôi!”
Kawasaki Kozo càng thêm không vui.
“Trạch đế, thật sự không cần thiết...”
Ngân Hồ định khuyên nhủ thì lại bị Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: “Tôi đã nói mình biết nên làm gì rồi mà.”
Nghe xong, Ngân Hồ lập tức ngậm miệng.
“Ngân Hồ, cô vừa gọi hắn là gì cơ? Trạch đế?”
Sắc mặt Kawasaki Kozo đột nhiên thay đổi.
Mười hai người uy danh hiển hách gồm tứ đế, bát vương của thế giới hắc ám phương Tây, trong đó người huyền bí nhất, cũng là truyền kỳ nhất chính là Trạch đế!
Có lời đồn nói, thực lực của Trạch đế mạnh nhất trong tứ đế!
Cho nên Kawasaki Kozo mới có phản ứng lớn đến như vậy.
“Tôi tên là Lý Trạch Vũ!”
“Lý Trạch Vũ?”
Kawasaki Kozo nhắc lại, sắc mặt lại biến đổi: “Ngân Hồ, hắn ta không phải là kẻ chúng ta phải giết lần này sao? Cô dám... Phản bội cha tôi!”
“Mày sai rồi!”
Lý Trạch Vũ nhẫn nại sửa lại câu nói: “Cô ấy không phản bội, bởi vì cô ấy vẫn luôn là người của tao!”
Nghe vậy, cơ thể Ngân Hồ khẽ run nhẹ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Phú Quý, đưa hắn ta lên đường đi!”