Đặc biệt là khi thất Bạch Tố Y và người đẹp nhất võ lâm Cung Nghê Thường, ánh mắt của hai cô gái chưa từng rời khỏi người Lý Trạch Vũ, anh ta càng ghen tị!
Tuy nhiên không một ai chú ý tới phái Thanh Thành ở phía xa lại không có ý định muốn có quan hệ bền chắc với Lý Trạch Vũ.
Ánh mắt của chưởng môn Lục Hoành như bò cạp, sắc mặt u ám.
Ở bên cạnh là một người đàn ông trên mặt đầy nếp nhăn và trông cực kỳ già nua, nhìn qua vẻ mặt rất kiêu ngạo như thể trời sập xuống cũng không cúi người xuống một chút.
"Sư tổ."
Lục Hoành cúi đầu hành lễ, sau đó chỉ vào Lý Trạch Vũ giới thiệu: "Võ lâm hội vào ngày mai, con sẽ nghĩ cách để sư tổ ngài và tên nhóc kia giao đấu, đến lúc đó hy vọng sư tổ có thể diệt trừ cậu ta!"
Ông cụ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến trên người Lý Trạch Vũ, trầm giọng hỏi: "Kia chính là tên nhóc giết Kinh Vân?"
"Sư tổ nói không sai, chính là cậu ta!"
Khóe miệng Lục Hoành nhếch lên nụ cười lạnh.
Tả Kinh Vân không chỉ là đại đệ tử của phái Thanh Thành, đồng thời gã còn là cháu bốn đời của sư tổ Tả Thiên Thu!
Ở trong mắt ông ta, Lý Trạch Vũ đã là một người chết!
Cho nên hoàn toàn không cần phải đi kết giao với một người chết!
"Đã như vậy, cần gì phải chờ đến ngày mai?"
Trong khi nói chuyện, Tả Thiên Thu bước từng bước tới chỗ Lý Trạch Vũ.
Lục Hoành khẽ nhíu mày.
"Tên tiểu quỷ Lý Trạch Vũ, cậu tự kết thúc hay là để lão phu tiễn cậu một đoạn?"
Tả Thiên Thu hô lớn đầy ngang ngược.
Nghe vậy, vốn dĩ Lý Trạch Vũ vẫn đang trò chuyện với mọi người chợt hiện sát ý…
Tuy đức lão Tả Thiên Thu của phái Thanh Thành đã thoái ẩn mấy chục năm, nhưng địa vị của ông ta trên giang hồ vẫn rất vững chãi, không cho phép bất cứ kẻ nào xem thường.
Hiện tại, khi thấy vị tiền bối này có vẻ rất thù địch Lý Trạch Vũ, mọi người thật sự nghĩ hoài cũng không ra lý do.
“Tiên Nhi, Lý thiếu hiệp có mâu thuẫn gì với phái Thanh Thành sao?”
“Chuyện này đồ nhi không biết ạ.”
Tề Tiên Nhi lắc đầu, tỏ ý không biết rõ, trong mắt cũng ánh lên vẻ lo âu.
“Lão thất phu chui từ đâu ra mà dám bất kính với thiếu gia bọn tôi như vậy hả, thích chết có đúng không?”
Vật Tương Vong vén tay áo lên, như thể chỉ cần Lý Trạch Vũ hạ lệnh, gã sẽ lập tức cầm hai thanh dao bổ dưa xông lên, chém chết Tả Thiên Thu.
So với Vật Tương Vong thì trông Cẩu Phú Quý cẩn trọng hơn nhiều, hắn đã nhận ra Tả Thiên Thu không phải hạng tầm thường, bèn từ tốn móc khẩu súng lục để bên hông ra, đồng thời mở chốt an toàn.
“Đồ vô liêm sỉ, vậy mà lại dùng vũ khí nóng!”
Lục Hồng dẫn theo mười mấy tên đệ tử phái Thanh Thành lao tới.
“Không phục hả?”
Cẩu Phú Quý cười khẩy: “Đừng nói là súng, có gan thì mau báo tên họ, ông đây sẽ tức tốc phái vài chiếc xe tăng tới san bằng tông môn chúng mày.”
Câu nói này khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên vô cùng, không ít người không kiềm được mà thảng thốt hít sâu một hơi.
“Lão phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Tả Thiên Thu phái Thanh Thành đây. Để lão phu chống mắt lên xem cậu có thể làm gì được lão?”
Khí thế của Tả Thiên Thu không hề sụt giảm, còn ngang ngược chỉ thẳng mặt Lý Trạch Vũ, nói: “Ngoài ra, hôm nay lão phủ nhất định phải giết chết thằng quỷ nhỏ này, có ai dám phản đối không?”
“Làm càn!”
Bạch Tố Y lạnh lùng quát, rồi buông lời cảnh cáo: “Phái Thanh Thành các ông tính trở mặt thành thù với Tiêu Dao cung bọn tôi sao?”
Thấy Tiêu Dao cung đứng ra làm chỗ dựa cho Lý Trạch Vũ, Lục Hồng cau mày bật dậy.
Suy cho cùng, chênh lệch giữa phái Thanh Thành và Tiêu Dao cung không hề nhỏ.
“Ha ha ha…”