Mộc Hằng Sinh rơm rớm nước mắt, lão ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay vẫn luôn cô độc một mình, mãi mới nhận một người có tài làm đệ tử, thế mà không ngờ thầy trò lại không có chung suy nghĩ với nhau, cuối cùng mỗi người mỗi nẻo.
Nhưng từ nay về sau đã khác rồi.
Lão ta đã có chỗ dựa, hơn nữa còn là một chỗ dựa hơi bị trâu bò!
Cảm giác thế này thật là quá xá đã!
"Lý thiếu yên tâm, họ Mộc này xin thề, từ này về sau chắc chắn sẽ hết lòng vì ngài, chết cũng không từ!"
Mộc Hằng Sinh giơ ba ngón tay lên, lập lời thề son sắt: "Nếu như làm trái tôi sẽ chết không được tử tế."
"Thôi đi, mấy kiểu thề thốt thế này có quỷ mới tin."
Lý Trạch Vũ bĩu môi, cười gượng nói: "Ông có trung thành hay không, thiếu gia đây có thể tự cảm nhận được."
Mộc Hằng Sinh gật đầu, thầm ra quyết định sẽ dùng hành động để chứng minh lời thề của mình.
"Tiên Nhi, may mà có Lý thiếu hiệp, con mới có thể bình yên vượt qua nguy hiểm lần này."
Sư thái Diệt Tình chân thành nói: "Cho dù sau này có ra sao, cũng không được quên công ơn của Lý thiếu hiệp, đã biết chưa?"
"Vâng, đệ tử xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ."
Ngay sau đó Tề Tiên Nhi cũng chân thành cúi người hành lễ với Lý Trạch Vũ: "Nếu như sau này cần dùng đến tôi, thì cứ việc lên tiếng."
"Khụ khụ."
Lý Trạch Vũ hắng giọng, cười khà khà: "Không dám không dám."
"Lý thiếu hiệp."
Sư thái Diệt Tình tiến lên mấy bước, nói: "Bần ni vẫn còn có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."
Nếu đã biết là một yêu cầu quá đáng, thế còn nói làm cái gì?
Lý Trạch Vũ lẩm bẩm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: "Sư thái có gì hãy nói đi, đừng ngại."
"Là thế này, Lý thiếu hiệp cũng biết mấy hôm nữa là đến đại hội võ lâm mười năm một lần, bần ni muốn mời Lý thiếu hiệp đại diện cho phái Nga Mi đi tham gia."
Sư thái Diệt Tình nói ra mục đích của mình.
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Lý Trạch Vũ, bà có thể chắc chắn rằng nếu như người ngày tham gia đại hội võ lâm, nhất định sẽ là người đứng đầu.
Đó không phải là điều bất ngờ gì!
Mà nếu như Lý Trạch Vũ đại diện cho phái Nga Mi giành được vị trí dẫn đầu, thế thì địa vị của phái Nga Mi trong giang hồ cũng sẽ lên như thuyền gặp nước, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ mà đến gia nhập tông môn.
Vinh quang của Nga Mi, nằm trong tầm tay!
"Sư thúc tổ, không được đâu."
Bạch Tố Y vội vàng cắt ngang lời bà, đồng thời âm thầm trừng mắt với sư thái Diệt Tình.
Lý Trạch Vũ chính là sư thúc tổ của Tiêu Dao cung, nếu như tham gia đương nhiên cũng phải là đại diện cho Tiêu Dao cung, sư thái Diệt Tình có khác gì đang đào chân tường nhà khác đâu.
"Là bần ni đã nói sai rồi."
Sư thái Diệt Tình áy náy nói.
Bà biết mình làm như vậy không ổn thỏa, nhưng bà ấy cũng chẳng còn cách nào khác.
Phái Nga Mi ngày càng đi xuống, bà thật lòng cũng chỉ muốn nhìn thấy phái Nga Mi lớn mạnh trước khi mình ra đi mà thôi.
Mà đại hội võ lâm lần này sẽ là hi vọng duy nhất.
"Lý thiếu hiệp."
Ni cô Tuệ Anh chắp tay hành lễ: "Nếu như anh đồng ý đại diện phái Nga Mi chúng tôi tham gia đại hội võ lâm, thì toàn phái Nga Mi chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa này."
"Lý thiếu hiệp xin hãy đồng ý."
"Xin Lý thiếu hiệp hãy đồng ý."
“Cộp cộp..."
Đệ tử phái Nga Mi lục tục quỳ xuống.
Bạch Tố Y ở bên cạnh cũng ngây người.
Hành động này của phái Nga Mi chính là đang lấy đạo nghĩa ra để ép buộc, nếu như Lý Trạch Vũ không đồng ý thì sẽ thành người có tội!
Điều này khiến cô ấy rất không vui.
"Sư thái, bà cũng biết tôi là sư thúc tổ của Tiêu Dao cung mà, nếu như đại diện cho phái Nga Mi tham gia đại hội võ lâm, thế thì sẽ rất lúng túng."
Lý Trạch Vũ khéo léo từ chối.
Sư thái Diệt Tình thở dài một hơi, không còn cách nào đành phải chấp nhận sự thật.
"Nhưng mà..."
Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ lại lên tiếng: "Hiện giờ tôi muốn biết, đến lúc đó sư thái sẽ cho những đệ tử nào tham gia đại hội vậy?"
Sư thái Diệt Tình đưa mắt nhìn qua đám đệ tử, cuối cùng dừng lại ở ni cô Tuệ Anh và Tề Tiên Nhi.
"Đã hiểu."
Lý Trạch Vũ cười dửng dưng: "Thế này đi, tôi có thể đảm bảo lần này người của phái Nga Mi sẽ dành được chức quán quân của đại hội võ lâm." Nói câu nào là chấn động câu đấy.
Khiến tất cả sư thái Diệt Tình và đám đệ tử phái Nga Mi đều ngạc nhiên nhìn hắn.
"Nếu như Lý thiếu hiệp tham gia đại hội, thì chắc chắn sẽ đánh bại tất cả anh hùng trong thiên hạ."
Ni cô Tuệ Anh lắc đầu cười khổ: "Phái Nga Mi chúng tôi sao dám tranh đấu cùng với Lý thiếu hiệp."
"Tôi tham gia đại hội võ lâm cũng chẳng phải vì muốn giành hạng nhất."
Lý Trạch Vũ dửng dưng đưa ra một câu giải thích.
Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau.
Mà người thông minh như Bạch Tố Y đã đoán ra được suy nghĩ của Lý Trạch Vũ, nói trắng ra hắn tham gia đại hội võ lâm chỉ là để chơi cho vui, thuận tiện quang minh chính tại dạy dỗ Trương Bách Khâm.
Có lấy được hạng nhất hay không đối với hắn chẳng quan trọng!
Sư thái Diệt Tình cũng hiểu ra, chắp tay hành lễ: "Ơn nghĩa của Lý thiếu hiệp, phái Nga Mi sẽ không bao giờ quên!"
"Sư thái đã khách sáo rồi!"
Lý Trạch Vũ nhìn có vẻ không quá để bụng.
"Sư thúc tổ, vì sao anh lại muốn giúp phái Nga Mi?"
Bạch Tố Y lại gần bên tai Lý Trạch Vũ thì thầm hỏi: "Bởi vì cô gái họ Tề kia sao?"
Lý Trạch Vũ nhún vai, nhỏ giọng giải thích: "Cô không nhìn thấy kiếm Trường Thiên trong tay tôi à? Phái Nga Mi đã tặng cho tôi một vật quý giá, đương nhiên tôi phải có đi có lại trả cho người ta rồi."
Bạch Tố Y như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu.
Lý Trạch Vũ vỗ vỗ bả vai cô ấy, cười khì khì: "Nhóc con, để sư thúc tổ dạy cho cô biết, giang hồ không chỉ đánh đánh giết giết, giang hồ cũng biết đối nhân xử thế nữa đấy."
Bạch Tố Y hơi ngẩn người, dường như không nghĩ đến Lý Trạch Vũ tuổi tác cũng xêm xêm mình sẽ nói ra những lời đầy tính triết lý như thế.
Trong thoáng chốc, bỗng nhiên cô ấy nhìn thấy thứ cảm xúc gì đó không thể nói rõ trên khuôn mặt của đối phương, là cảm giác buồn bã không thể hiểu được.
"Đã không còn chuyện gì, chúng tôi cũng không làm phiền mọi người nữa."
Lý Trạch Vũ đang định đưa người rời đi.
Không ngờ sư thái Diệt Tình lại vô cùng nhiệt tình giữ người lại: "Lý thiếu hiệp xin hãy dừng bước! Lần nay cậu đã cứu phái Nga Mi ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nói thế nào thì cũng nên ở lại đây mấy ngày, để tôi có thể tiếp đãi một phen."
"Thế, thế này cũng không thích hợp lắm đâu."
Đáy lòng Lý Trạch Vũ bỗng nhiên chộn rộn.
Phái Nga Mi cũng giống như Tiêu Dao cung, các đệ tử đều là nữ, cho dù có một số người là ni cô, những cũng có không ít ni cô xinh đẹp, nhìn cũng bổ mắt.
Sư thái Diệt Tình thấy hắn do dự, vì thế âm thầm nháy mắt với Tề Tiên Nhi.
Tề Tiên Nhi hiểu ý nói: "Ở lại đây thêm mấy ngày đi, rượu Hầu Nhi của phái Nga Mi chúng tôi được lắm đấy."
Nếu đã như vậy, thì thiếu gia đây cũng..."
"Chân trời bao la chính là tình yêu cả ta..."
Lý Trạch Vũ còn chưa nói xong, điện thoại trong túi áo đã vang lên một hồi chuông.
Mở ra xem, là Diệp Khuynh Thành gọi tới.
Khoảnh khắc đó, trong lòng đại đương gia Lý rơi lộp bộp một tiếng, nhớ đến tối hôm qua mình lại thả một con chim bồ câu của người ta, người phụ nữ này chắc sẽ không phải muốn chửi mình một trận đâu nhỉ?
Ài, chết thì chết vậy!
Chửi một trận thôi mà, có gì đáng sợ đâu?
Lý Trạch Vũ cắn răng, nhấn nút nhận cuộc gọi: "Alo."
"Lý Trạch Vũ, tên khốn nạn."
Một tiếng gầm rú giận dữ vang lên, suýt chút nữa xuyên thủng cả màng nhĩ của Lý Trạch Vũ.
Nhưng kỳ lạ là, đối phương không phải Diệp Khuynh Thành, mà là...
Diệp Khinh Nhu!
Lý Trạch Vũ ngạc nhiên nói: "Có phải bà dì của cô chưa hết không? Mới sáng sớm nổi điên cái gì thế?"
"Tên khốn nạn còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi cơ đấy!
Dường như Diệp Khinh Như đang rất kích động.
"Bởi vì thằng tồi như cậu, Khuynh Thành đã bị bệnh rồi."