Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lượn đi, cậu đây không có hứng thú với cô!” Cẩu Phú Quý phất tay, ý bảo đối phương có thể rời đi.

“Giả vờ thanh cao ở đây là điều rất vô nghĩa!” Cô gái không hề tức giận, ngược lại còn nhiệt tình hơn trước: “Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể tới một nơi không người làm ván bài Poker!”

Cẩu Phú Quý đã theo Lý Trạch Vũ trà trộn vào hộp đêm nhiều năm, phụ nữ đẹp mà hắn từng gặp nhiều đến mức đếm không xuể. Dù nhan sắc của cô gái trước mắt không tệ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thu hút ánh mắt hắn.

Cẩu Phú Quý đang định bảo cô gái kia cút đi lần nữa nhưng bị Lang Vương xua tay ngăn cản.

“Người đẹp, có hứng thú làm một ván bài Poker với tôi không?” Lang Vương vừa nói vừa vỗ ngực, tỏ vẻ rằng mình rất mạnh.

Người phụ nữ nọ đánh giá ông ta mấy lượt, lắc đầu đáp: “Tôi không có hứng thú với những người to con!” Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.

Lang Vương đang chuẩn bị đuổi theo nhưng bị Vật Tương Vong cản lại: “Tiểu Lanh, vừa nãy chính ông nói chúng ta tới đây không phải để chơi, mới đó ông đã quên rồi à?”

“Mẹ nó chứ, sao tôi quên được?” Lang Vương trợn trắng mắt, tức tối nói: “Cô gái vừa rồi là người tộc Bất Tử!”

Cái gì?

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong giật mình.

Đôi mắt Nam Cung Thạc bỗng sáng rực, ông ta lập tức tìm kiếm bóng lưng người phụ nữ kia, sau đó lợi dụng thân pháp mạnh mẽ để đuổi theo.

Vật Tương Vong là người thứ hai phản ứng lại, gã lập tức đuổi theo bước chân của Đại Hộ Pháp, hai người lần lượt đuổi về phía cô gái kia.

“Bốp!” Nam Cung Thạc vỗ vai cô gái.

“Các người muốn gì nữa?” Cô gái cau mày.

Đại Hộ Pháp không hiểu tiếng nên đã nhờ Vật Tương Vong phiên dịch lại lời của mình: “Nói với cô ta là tôi muốn chơi một ván bài Poker với cô ta!”

Ách…

Vật Tương Vong chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau phiên dịch lại đi!” Nam Cung Thạc thúc giục.

Vật Tương Vong cố nén cười, hỏi: “Lão Nam, cơ thể ông ổn chưa vậy?”

“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết thực lực của ông đây à? Không phải chỉ là đánh bài Poker thôi sao? Cậu coi thường ai vậy?”

Dường như Đại Hộ Pháp rất tự tin vào “kỹ năng đánh bài” của mình.

“Được rồi!”

Giây tiếp theo, Vật Tương Vong quay đầu nói với cô gái: “Người đẹp, vị này muốn hẹn cô tìm một nơi không người làm ván bài Poker, giá cả không thành vấn đề!”

“Ha ha ha…”

Cô gái cho rằng vẻ đẹp của mình có thể khiến một ông già si mê, miệng cười tươi rói: “Thưa ông, thật ngại quá, tôi sợ đánh được nửa ván bệnh tim của ông lại tái phát, vậy nên bỏ đi!”

Đúng là người của tộc Bất Tử thích máu tươi, nhưng họ vẫn thích những người trẻ tuổi hơn chút, phù hợp với gu thẩm mỹ riêng của mỗi người bọn họ.

Còn về phần một ông già, cô ta thật sự không há miệng được!

“Lão Nam, cô ta châm biếm, nói ông không được!” Dứt lời, Vật Tương Vong tỏ thái độ chế nhạo.

“Hừ!”

Bao lâu rồi Đại Hộ Pháp mới bị người ta khinh thường, ông ta thẹn quá hoá giận, ra tay điểm nhẹ mấy cái lên người cô gái.

“Fuck, ông làm gì tôi vậy?” Cô gái phát hiện cơ thể mình không thể động đậy, sự hoảng loạn hiện rõ trong đôi mắt cô ta.

Vật Tương Vong ở bên cạnh lên tiếng trấn an: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm cô tổn thương, chúng tôi chỉ muốn nghiên cứu cơ thể cô chút mà thôi!”

Bấy giờ Lang Vương và Cẩu Phú Quý cũng đuổi tới.

“Có chuyện gì vậy?” Lang Vương cau mày hỏi.


Nam Cung Thạc xua tay nói: “Không sao, ông đây muốn cô gái này, chúng ta đi thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK