"Nhưng chỉ có sự can đảm là chưa đủ đâu."
Lý Viễn Sơn bình thản ra lệnh: "Đi, lấy đồ tôi đã chuẩn bị tới đây."
"Vâng!"
Lính cảnh vệ cung kính đáp.
"Cụ Lý, ông mang cho cháu cái gì thế?"
Lý Trạch Vũ chẳng hiểu gì.
Lý Viễn Sơn làm bộ thần bí, cười bảo: "Cháu sẽ biết ngay thôi."
Một lát sau.
Người cảnh vệ kia quay lại, trên tay bưng một chiếc hộp đựng quần áo bằng gỗ.
"Két!"
Lý Viễn Sơn tự tay mở hộp, cẩn thận lấy ra một chiếc áo khoác quân đội xỉn màu có khoảng mười mấy vết thủng lỗ chỗ.
Lý Trạch Vũ chỉ thoáng nhìn qua đã nhận ra ngay, đây chính là chiếc chiến bào năm đó Lý Viễn Sơn mặc khi hành quân đánh giặc!
"Qua đây, mặc nó vào!"
Lý Viễn Sơn trầm giọng nói.
Lý Trạch Vũ bước lên mấy bước, đưa hai tay nhận lấy áo khoác nói: "Cụ Lý, thật ra không cần làm vậy đâu!"
"Cho cháu mặc thì mặc luôn đi, còn lề mề có tin ông đánh cháu không!
Lý Viễn Sơn không nhịn được mà thúc giục.
Lý Trạch Vũ cuối cùng cũng không thể lay chuyển đối phương, hắn khoác áo lên người.
Lý Viễn Sơn nhìn dáng vóc hiên ngang kia, nước mắt tuôn đầy mặt, dường như ông cụ nhớ về cái thời bản thân bễ nghễ khoác quân phục trên chiến trường năm xưa.
"Được rồi, không còn sớm nữa, cháu phải đi ngay đây!"
Lý Trạch Vũ sờ lên chiếc áo khoác trên người, trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng.
Mặc lên chiếc áo này, có thể nói không một thanh đao lưỡi kiếm nào trên khắp nước Hạ này dám chĩa vào người hắn.
Khách sạn Hoà Bình, quan khách đã ngồi kín.
Sau khi mấy vạn quả pháo được đốt lên, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
Khi MC xứng lời mời, cô dâu chú rể lần lượt bước lên bục cao.
"Bốp bốp bốp."
Tiếng vỗ tay vang lên như thuỷ triều.
"Không hổ là mỹ nữ số một Hoàng Thành!"
"Thật sự rất xinh đẹp..."
Cô dâu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, so ra thì chú rể trông đến là đần đụt.
"Tối nay là ngày vui của thiếu gia nhà họ Khương và thiên kim nhà họ Diệp. Đầu tiên, xin mời hai vị cảm ơn thân bằng hảo hữu đã đến đây chung vui."
MC đưa mắt ra hiệu cho đôi tân nhân.
Khương Như Phong ngầm hiểu, lập tức xáo lại định nắm tay Diệp Khuynh Thành.
Không ngờ Diệp Khuynh Thành không cho anh ta cơ hội, tự cúi chào với quan khách bên dưới trước.
Khương Như Phong có phần lúng túng, song phản ứng của anh ta cũng khá nhanh, lập tức khom người cúi theo.
"Bộp bộp bộp."
Tràng pháo tay lại vang lên.
Bên dưới bục.
Khương Thượng Đức và Diệp Chính Bình ngồi cạnh nhau, hai bên luôn nở nụ cười nhã nhặn.
"Mấy ngày nữa tôi sẽ để Chính Hoằng đưa người đi khảo sát ở Tây Bắc, nhiều nhất trong vòng một tháng là có thể định ra hạng mục đầu tư tốt nhất. Đến lúc đó nhà họ Khương chúng tôi sẽ đầu tư số vốn không dưới con số này.
Khương Thượng Đức hạ giọng nói nhỏ, từ từ giơ lên một ngón tay.
Thấy vậy, Diệp Chính Bình nheo mắt.
Một trăm tỷ!