Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Hách Liên Vô Tình với ánh mắt cợt nhả: “Lão Hách, nếu để so về số lượng người thì tôi chưa bao giờ thua!”
“Ha ha…” Hách Liên Vô Tình cười khẩy: “Người nhiều thì có ích lợi gì? Mỗi đệ tử dưới trướng bổn tọa đều là cao thủ một đấu mười, cậu dẫn từng này người tới vẫn chưa đủ để giết họ đâu!”
“Vậy sao?” Lý Trạch Vũ tỏ ra suy tư.
Để trở thành Thánh kỵ sĩ bảo vệ an toàn cho Thánh Hoàng sẽ phải trải qua hàng ngàn hàng vạn cuộc tuyển chọn, ngay cả những người yếu nhất cũng đạt thực lực chiến binh (cảnh giới Tiểu Thừa), và cũng có thực lực chiến vương (cảnh giới Đại Thừa).
Chưa kể những Thánh kỵ sĩ được phái đi lần này là do đích thân Kardashian lựa chọn, trong số ba nghìn người đó có hơn một trăm người ở cấp chiến thần (cảnh giới Tông Sư) và có năm cường giả cấp chiến hoàng (cảnh giới Võ Thánh).
Có thể nói một đội quân như vậy đủ để đánh bại một tiểu quốc nào đó.
Mặc dù đệ tử của Vô Tình Thần cung mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng khi đấu với Thánh kỵ sĩ, họ sẽ không có lợi.
Chỉ trong chốc lát, Thánh kỵ sĩ đã tận dụng lợi thế về nhân số để xử lý hơn hai trăm đệ tử của Vô Tình Thần cung.
“Lão Hách, đầu hàng đi, tất cả những người bên ngoài đều là người của tôi!” Lý Trạch Vũ có ý tốt khuyên nhủ.
“Đầu hàng? Ha ha ha...” Cuối cùng Hách Liên Vô Tình cũng nhận ra có gì đó không đúng, vì thế lão ta vung tay nói: “Đi theo bổn tọa!”
Giữ được đồi xanh không lo thiếu củi!
Vô Tình Thần cung vẫn còn mấy vạn thành viên, chỉ cần bọn họ rời khỏi đây thì không bao lâu nữa vẫn có thể ngóc đầu lên được. Nhưng tiếc là ông trời không chiều lòng người!
“Sư đệ! Sư huynh tới rồi đây…” Tiếng của đạo sĩ Vân Trung truyền đến từ đằng xa.
Hơn mười cường giả tựa như hổ dữ lao xuống núi, ai cũng đằng đằng sát khí xông vào bộ lạc.
Hách Liên Vô Tình vốn định dẫn một đám kỳ chủ phá vòng vây, nhưng ai ngờ lại bị đoàn người của đạo sĩ Vân Trung cản lại.
“Chết đi cho bổn tọa!” Hách Liên Vô Tình tức tối tung ra một đòn.
Mẹ nó!
Quả nhiên là đạo sĩ Vân Trung nhận ra Hách Liên Vô Tình, ông sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù thực lực của đạo sĩ Vân Trung không tồi, nhưng nếu để so sánh với tên ác ma này thì đúng là không khác gì gặp sư phụ.
Muốn chết à?
“Sư đệ, cứu ta!” Cuối cùng đạo sĩ Vân Trung đành bất chấp thể diện, gân cổ lên cầu cứu.
“Sư huynh đừng hoảng, sư đệ tới đây!” Lý Trạch Vũ bước tới chắn trước mặt đạo sĩ Vân Trung.
Ngay giây trước, chính sư huynh là người tuyên bố tới trợ giúp sư đệ, vậy mà giây sau đã thành sư đệ cứu sư huynh! Cảnh tượng này thực sự buồn cười!
“Phanh phanh —”
Hách Liên Vô Tình và Lý Trạch Vũ ra đòn đối đầu nhau.
Bản thân Hách Liên Vô Tình vốn đã bị thương từ trước, giờ vết thương lại càng nặng thêm.
“Thánh Vương!”
“Thánh Vương không sao chứ?”
Hách Liên Vô Tình trừng mắt lườm hai tên thuộc hạ đang đỡ mình dậy.
Mẹ nó chứ, mày bị ngu à? Bổn tọa đã hộc máu rồi còn hỏi có bị sao không?
Các đệ tử của Vô Tình Thần cung bị Thánh kỵ sĩ tàn sát, mà hơn mười vị kỳ chủ lại bị đoàn người mà đạo sĩ Vân Trung đưa đến chặn đường.
Lần đầu tiên Hách Liên Vô Tình cảm thấy sợ hãi như vậy, chẳng lẽ đêm nay lão ta phải bỏ mạng ở đây ư?
Không được!
Lão ta bị đàn áp mấy chục năm, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài được. Hơn nữa thù lớn còn chưa báo, sao lão ta có thể chết ở đây?
“Lý Trạch Vũ!” Hách Liên Vô Tình lạnh giọng chất vấn: “Cậu thật sự muốn cá chết lưới rách với bổn tọa ư?”