"Thập Tam Nương, thật sự không nghĩ đến bà lại trở thành tay sai cho Vu Giáo!"
Chưởng môn Lệnh Hồ Bác của phái Hoa Sơn chửi ầm lên.
Thập Tam Nương cười giễu cợt: "Lệnh Hồ, có câu nói hiểu rõ thời thế mới là kẻ lợi hại, tôi khuyên ông vẫn nên thành thật nói ra tâm pháp của Hỗn nguyên công, thế thì mới tránh được cái chết."
"Bà nằm mơ đi!"
Lệnh Hồ Bác làm ra vẻ mặt coi thường cái chết, cắn răng nói: "Cho dù có chết, cũng đừng mong tôi sẽ phản bội phái Hoa Sơn."
"Chưởng môn Lệnh Hồ tốt thật đó."
"Không hổ là Chưởng môn Lệnh Hồ, bọn ta khâm phục."
"Chưởng môn Lệnh Hồ, dù sao cũng không được cúi đầu..."
Người của các môn phái lớn ở xung quanh rối rít lên tiếng khen ngợi Lềnh Hồ Bác.
Lệnh Hồ Bác chắp tay hành lễ với mọi người, giọng nói hùng hồn mạnh mẽ: "Tôi thân là người thuộc võ lâm chính đạo, sao có thể cúi đầu trước tà giáo?"
Nói xong thì nhìn về phía Thập Tam Nương: "Muốn giết muốn lóc thế nào thì tùy mấy người."
"Tốt lắm, có khí phách."
Thập Tam Nương giơ ngón tay cái lên, sau đó ra lệnh: "Kéo chưởng môn Lệnh Hồ ra băm nát rồi cho chó ăn."
"Vâng!"
Ngay sau đó có hai tên áo đen mở cửa nhà giam ra.
Mấy đệ tử phía Hoa Sơn muốn lên phía trước ngăn lại, nhưng đều bị hai gã áo đen đó quật ngã trên mặt đất.
Thấy cảnh này, Lềnh Hồ Bác hoảng hốt.
Vừa rồi ông ta cũng chỉ cậy mạnh trước mặt các anh em trong võ lâm mà thôi, cho rằng người của Vu Giáo nhiều nhất cũng là sử dụng hình phạt nghiêm khắc tra tấn ông ta một hồi rồi thôi, ai ngờ người ta thế mà lại làm cứng đến thế.
"Thập Tam Nương, có giỏi thì giải Nhuyễn Cân Tán trên người ông đây đi, rồi một mình đấu với ông."
Lệnh Hồ Bác sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Thập Tam Nương không hề để ý, mà sải bước đi đến trước một gian hầm giam khác.
Người nhốt bên trong là người của phái Nga Mi.
Sư thái Diệt Tình ngồi xếp bằng, vô cùng bình tĩnh.
Đệ tử phái Nga Mi thấy Thập Tam Nương nhìn bọn họ với ánh mắt xấu xa, thì lập tức cảnh giác.
"Đồ đê tiện, nếu bà dám đụng vào một sợi tóc của sư phụ tôi, thì có thành quỷ chúng tôi cũng sẽ không tha cho bà."
Ni cô Tuệ Anh hung hăng đe dọa.
Thập Tam Nương cười lạnh: "Diệt Tình, cho bà thời gian một chén trà để suy nghĩ, hoặc là nói ra tâm pháp của Cửu Dương Công, hoặc là tôi sẽ bán hết đám đệ tử xinh đẹp trước mặt bà vào nhà chứa ở Châu Phi đấy!"
Nói xong lại đi tới trước gian hầm giam tiếp theo.
"Dừng tay, buông tôi ra, tôi nói."
Lệnh Hồ Bác bị mấy người áo đen lôi đi hét lên.
Tình hình thế này, một đám nhân sĩ võ lâm đều ngây người???
Vừa rồi còn khen ngợi ông thà chết còn hơn sống nhục, mới qua một lúc ông đã bắt đầu tham sống sợ chết.
Mặt mũi đâu rồi? Không cần nữa à!
Mặc dù Lệnh Hồ Bác cảm thấy nhục nhã hổ thẹn vô cùng, nhưng sắp mất mạng đến nơi rồi, ông ta cũng không quan tâm nhiều như thế.
"Thập Tam Nương, buông đệ tử của tôi ra, tôi sẽ nói cho bà tâm pháp của Cửu Dương Công."
Ngay lúc này Diệt Tình cũng lên tiếng.
"Sư phụ."
"Sư phụ."