Nửa ngày trôi qua, bên trong căn phòng thuê có vô số vỏ chai rượu.
Khuôn mặt Long Thanh Phong ửng đỏ, rõ ràng là ông ấy uống cũng khá nhiều. Bình thường trông ông già này rất nghiêm túc, nhưng thực ra nội tâm lại khá hoang dã, uống có mấy ly rượu là bắt đầu thả lỏng, quên luôn cả mục đích tới tìm Lý Trạch Vũ!
“Chúng ta tung xúc xắc đi, chơi không sáu bảy, được không?” Một người đẹp đề nghị.
Long Thanh Phong cười he he, vui vẻ đồng ý: “Chơi xúc xắc ấy hả? Lúc ông đây còn trẻ, không ai dám làm đối thủ của tôi trong trò này đâu!”
“Loảng xoảng!”
Đột nhiên, cửa phòng riêng bị ai đó đá văng chỉ bằng một chân. Giây tiếp theo, một ông già khoảng bảy mươi tuổi bước vào, đằng sau là hai người đàn ông trẻ tuổi.
“Mẹ nó!”
Đang vui lại bị người khác quấy rầy, Long Thanh Phong tức đến nỗi tím mặt.
Ông già kia không thèm để ý tới Long Thanh Phong mà nhìn thẳng Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt sắc bén hòng đánh giá.
“Ông là ai? Có biết ông đây là ai không hả?” Long Thanh Phong thấy mình bị ngó lơ thì lại càng tức tối hơn.
“Câm miệng!”
Một người đàn ông trẻ tuổi lớn tiếng quát: “Ông có biết ông cụ nhà tôi là người phương nào không?”
“Ha ha, ha ha ha…” Long Thanh Phong tức giận đến bật cười, nói: “Nào, nói cho ông đây biết địa vị của các người đi.”
“Bọn họ là người của Vô Tình Thần cung.” Lý Trạch Vũ giới thiệu một cách hờ hững.
“Vô Tình Thần cung thì đã sao? Ông đây là…” Long Thanh Phong chợt tỉnh táo lại, ông ấy trừng mắt nhìn Lý Trạch Vũ: “Cậu vừa mới nói cái gì cơ? Bọn họ là ai?”
“Thằng nhóc như cậu mà cũng biết thân phận của tôi đây!” Tả Trung Nhân có vẻ ngạc nhiên.
Lý Trạch Vũ nhún vai đáp: “Tôi chỉ đoán bừa thôi, ai ngờ lại đoán trúng!”
Đoán bừa thôi ư?
Hừ!
Mặc dù Tả Trung Nhân không tin nhưng ông ta cũng không để ý lắm, mở miệng nói với giọng điệu cao cao tại thượng: “Nếu đã biết ông già này là ai thì cậu chọn thành thật với tôi, hay là muốn tôi dùng chút thủ đoạn đưa cậu đi?”
“Hỗn láo!”
“Vù…”
Long Thanh Phong xuất hiện trước mặt Tả Trung Nhân.
“Bốp bốp!”
Hai gã đàn ông trẻ kia định ra tay nhưng không kịp, họ vẫn đang hoa mắt đã bị Long Thanh Phong đánh bay.
“Bộp!”
Tả Trung Nhân đứng dậy, thản nhiên đá một cú về phía Long Thanh Phong.
“Rầm!”
Long Thanh Phong giơ hai tay ra chặn, cả người lùi về sau vài bước rồi lại lao vọt lên.
Lần này Tả Trung Nhân không dám khinh thường nữa, ông ta đứng dậy khỏi ghế sofa, cùng giao đấu với Long Thanh Phong.
Không lâu sau, thời gian một tách trà nhỏ trôi qua.
Thực lực của hai người họ ngang nhau, giao đấu mấy chục chiêu vẫn chưa phân thắng bại, không ai thu được chút lợi nào.
“Lão Long, đừng đánh nữa.” Lý Trạch Vũ hô lên.
“Lả tả!”
Long Thanh Phong và Tả Trung Nhân không hẹn mà cùng ngừng tay.
“Mấy người ra ngoài trước đi.” Lý Trạch Vũ nói với mấy cô gái xinh đẹp sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt.
“Dạ…”
Mấy người phụ nữ sợ lại thành cá trong chậu bị vạ lây nên chạy như chạy trốn.
Lý Trạch Vũ vừa châm điếu thuốc vừa mở miệng hỏi: “Tả Trung Nhân, chắc quan hệ giữa ông với Hách Liên vô tình cũng chẳng ra gì đâu nhỉ?”
Hả?