“Tôi cảm thấy đề nghị của Lang Vương không sai.”
Ibu xoa tay, vẻ mặt rất háo hức.
Milro cũng gật đầu đồng ý, trông có vẻ không chờ nổi.
U Linh suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Lang Vương nói quả thật không tệ.
Chỉ cần Quân Đế chết, quân U Minh như rắn mất đầu, còn không phải để mặc bọn họ xâu xé à?
Hơn nữa đến lúc đó nói không chừng còn có thể hợp nhất đội ngũ này.
“Được, bây giờ chúng ta đi chém Quân Đế.”
Nói xong, U Linh lập tức xông ra khỏi tòa nhà căn cứ trước.
Hai người Milro và Ibu theo sát phía sau.
Maipi còn có mấy người Durham vốn cũng muốn xông lên, nhưng nhìn thấy Lang Vương không nhúch nhích nên bèn dừng bước.
“Lang Vương, sao ông không lên?” Durham nhíu mày hỏi.
Lang Vương khoát tay áo nói: “Các ông lên trước, vừa nãy uống nhiều rượu, tôi đi tè đã, lập tức tới ngay.”
Đi tè?
Tôi tin ông mới lạ.
Đám người Maipi không phải kẻ ngu, sao tin nổi lời nói hoang đường của Lang Vương.
“Tôi cũng đau bụng, phải đi ị trước.”
“Tôi cũng phải thay băng vệ sinh…”
Mấy người cùng tiến vào nhà vệ sinh, đều muốn xem thử Lang Vương đang làm cái quần gì.
Lang Vương lấy ra thuốc lá từ túi xách rồi phát từng cái cho mọi người, lại tự mình châm lửa chọn bọn họ, điều này khiến mọi người cảm thấy được yêu thương mà kính sợ.
Dù sao Lang Vương là một trong bốn đế.
“Tôi tự mình làm là được.” Maipi khách khí.
“Ui da, châm lửa thôi mà, có gì đâu.” Lang Vương không thuận theo, vẫn khách khí châm lửa cho hắn.
Trong nhà vệ sinh khói mù lượn lờ, mấy người ở đây nuốt mây nhả khói, có vẻ như đã quên U Linh người ta mang theo Milro và Ibu đi nghênh chiến.
“Má, có phải tôi say rồi không, sao cảm thấy hơi choáng.” Durham vò đầu.
Ancita cười nhạo nói: “Anh mới uống mấy chai. Ui da, tôi cũng hơi choáng.”
“Má nó, sao tôi cũng cảm thấy sàn nhà đang di cuyển.”
“Các người sao vậy? Đậu mè, tôi cũng choáng quá…”
Trừ Lang Vương ra, mấy người khác đều đứng không vững.
“Thuốc lá này có vấn đề.” Bethlen lập tức ném thuốc lá trong tay đi.
Mấy người còn lại thay đổi sắc mặt, lập tức cùng nhìn về phía Lang Vương.
“Các người nhìn tôi làm gì, tôi cũng hút thuốc, tôi cũng choáng, ui da, ui da… Nhức đầu quá.” Lang Vương tỏ ra đứng không vững.
Nhưng mấy người khác đều không phải hạng người hời hợt, không dễ gạt như vậy.
Trước đó ông không choáng, chúng tôi vừa nói thì ông choáng, rõ ràng là giả vờ mà.
“Lang Vương, mẹ nó ông đừng giả bộ, tại sao phải ra tay với chúng tôi?” Ancita giận dữ hỏi đồng thời âm thầm cảnh giác.
Người khác cũng đề phòng với Lang Vương.
Rất đáng tiếc, bởi vì bây giờ bọn họ choáng váng đến nỗi ngay cả đứng thẳng người cũng tốn sức.
“Những kẻ ngu như các người, ông đây chỉ đi tiểu thôi mà, các người cứ phải đi theo.” Lang Vương cười hì hì.
“Nếu đã như vậy thì ông đây sẽ ngả bài với các người, thật ra tôi là nội ứng…”