Ngay sau đó, một người phụ nữ đi giày cao gót bước qua đám đông, đi đến trước mặt Lý Trạch Vũ.
"Đại mỹ nữ Ninh Hà?"
Lý Trạch Vũ vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai.
Dù sao hắn cũng không có cách nào, vốn là một kẻ từng ăn chơi trác táng, có mỹ nữ nào ở Hoàng Thành mà hắn không biết chứ.
Mặc dù nhan sắc của Ninh Hà không bằng Diệp Khuynh Thành, nhưng chắc chắn nằm trong top đầu đại mỹ nữ, đủ sức để hạ gục rất nhiều nữ minh tinh chỉ trong nháy mắt!
Vì vậy cô tôi cũng từng là con mồi trong mắt hắn!
"Lý Trạch Vũ, anh nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày rời vào tay tôi đúng không?"
Ninh Hà nói, sắc mặt có chút dữ tợn.
Lý Trạch Vũ thấy đối phương giống như có ác cảm rất lớn với mình thì kinh ngạc nói: "Hình như trước đây tôi không hề bất lịch sự với cô mà?"
"Hừ, đừng tưởng anh đẹp trai thì tôi sẽ để mắt đến anh. Anh thậm chí không bằng một ngón chân của anh Hạo Nhiên!"
Ninh Hà nghiến răng nói.
Xem ra, nàng nhận định, kẻ thù lớn nhất của Tần Hạo Nhiên là Lý Trạch Vũ, chỉ cần cô tôi giải quyết được hắn, Tần Hạo Nhiên chắc chắn sẽ quay lại với cô ta!
"Hóa ra là vì tên phế vật Tần Hạo Nhiên."
Lý Trạch Vũ đột nhiên ý thức được, ngay sau đó lại hài hước nói: "Nhưng mà mỹ nữ Ninh Hà này, chẳng lẽ cô không nghe nói, bây giờ tôi đã khác trước sao? Chỉ sợ cô gọi đám dưa vô dụng kia đến cũng không giết được tôi đâu!"
"Ha ha ha..."
Ninh Hà cười lạnh, nói: "Tôi biết anh là Lý Trạch Vũ vô cùng bản lĩnh, nhưng hôm nay anh chạy trời không khỏi nắng đâu!"
Nói xong, cô tôi vỗ ‘bốp bốp’ vài tiếng.
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đi đến bên cạnh Ninh Hà.
"Biết người này là ai không?"
Ninh Hà hỏi rồi tự trả lời: "Ông tôi là Trịnh Đại Hải, quán chủ của Bá Thiên Võ Quán, người đạt cảnh giới Đại Thừa. Ha ha ha, chắc anh cũng không biết sức mạnh của cảnh giới Đại Thừa như thế nào đâu nhỉ?"
"Ừm, đúng là tôi không biết thật!"
Lý Trạch Vũ giả vờ nói.
"Vậy để tôi nói cho anh biết, ngay cả những nhà vô địch tán thủ nổi tiếng trên ti vi cũng không chịu được một chiêu của Trịnh sư huynh đâu!"
Ninh Hà giới thiệu vô cùng đắc ý.
"Ai da! Ếch ngồi đáy giếng không biết biển rộng thế nào, càng không biết bầu trời lớn ra sao."
"Vèo!"
Lý Trạch Vũ không muốn lãng phí thời gian với những tên hề này nữa nên chủ động tấn công.
"Trịnh quán chủ, xin ngài hãy ra tay giết hắn!"
Sắc mặt Ninh Hà vặn vẹo, hiển nhiên là có chút mất lý trí.
"Ninh tiểu thư yên tâm, tôi lập tức sẽ khiến tên nhóc con này... Á!"
"Răng rắc!"
Trịnh Đại Hải còn chưa nói xong, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta. Khi ông tôi còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị vặn gãy.
Hai mắt Ninh Hà đột nhiên trừng lớn, nhìn xung quanh mới phát hiện toàn bộ hơn chục bảo tiêu mà cô tôi dẫn đến đều ngã xuống đất.
Sao có thể chứ!
Chỉ trong chớp mắt mà Lý Trạch Vũ đã giết hết mười mấy người.
Tên này là siêu nhân sao?
"Tần Hạo Nhiên ở đâu?"
"Tôi, tôi không biết!"
Ninh Hà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vô thức lùi về sau vài bước.