“Hỗn láo, các người định phản bội bổn tọa?” Ánh mắt Hách Liên Vô Tình dần trở nên lạnh lùng, sát khí đáng sợ toả ra từ người lão ta.
Mọi người vội gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.
Mặc dù Thánh Vương uy phong hơn phó Thánh Vương, nhưng vẫn phải có mệnh mới được!
Hách Liên Vô Tình chỉ bị thương chứ chưa có chết, mẹ nó chứ, giờ ai dám phản bội chắc chắn sẽ trở thành vong hồn thuộc hạ đầu tiên của lão ta.
“Một đám rác rưởi!”
Thấy không lừa được những người này nên Lý Trạch Vũ quyết định không lãng phí thời gian thêm nữa. Hắn rút một khẩu súng trên người ra rồi nã một phát đạn lên trời để ra hiệu.
“Vù vù vù…”
Một chùm pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên bầu trời.
Cùng lúc đó, tại bờ sông Thương Lan. Nam Cung Thạc nhìn thấy tín hiệu Lý Trạch Vũ truyền đến, ông ta lập tức vung tay lên: “Theo tôi!”
Dứt lời, ông ta trở thành đầu tàu gương mẫu lao về phía bộ lạc Chính Bạch Kỳ, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong theo sát phía sau.
Nhưng sau khi ba người họ bay được khoảng mười mấy thước, bọn họ ngạc nhiên khi phát hiện những Thánh kỵ sĩ phía sau không một ai đuổi kịp.
Khóe miệng Vật Tương Vong giật giật: “Lão Nam, mẹ nó chứ, ông cẩu thả vừa thôi, đám quỷ già đó không hiểu tiếng nước Hạ!”
Cẩu Phú Quý lập tức bay ngược trở lại, gân cổ lên nói bằng ngôn ngữ quốc tế một cách lưu loát: “Nhóm quỷ già, đi sát phía sau tôi!”
Bấy giờ ba nghìn Thánh kỵ sĩ mới hiểu, lập tức đi theo phía sau.
Ở một nơi khác…
Đạo sĩ Vân Trung vẫn đang lặng lẽ đứng chờ trong khe núi thì bỗng nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời.
“Các vị, kế hoạch đã thay đổi, chúng ta xuất phát ngay thôi!”
Dứt lời, đạo sĩ Vân Trung dẫn đầu đoàn người bay vút ra khỏi khe núi, mười mấy bóng người phía sau vội đuổi theo, người nào người nấy cũng sở hữu vóc dáng to khỏe với tốc độ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là cao thủ!
Tại bộ lạc Chính Bạch Kỳ.
Sau khi Lý Trạch Vũ bắn súng ra hiệu, hắn bắt đầu ra tay.
Người đầu tiên bị hắn tấn công chính là kẻ vừa há to mồm kêu gào – Vu Chính Châu.
Mẹ nó!
Thực lực của Vu Chính Châu cùng lắm cũng chỉ ở mức cảnh giới Võ Thánh, cảm nhận được khí thế khủng bố từ Lý Trạch Vũ, da đầu ông ta tê dại.
“Lão Lưu, giúp tôi!”
“Được!”
Một kỳ chủ và cấp dưới cùng tung chưởng về phía Lý Trạch Vũ.
“Hô hô!”
Luồng khí kình mạnh mẽ đã tạo nên cơn gió dữ.
“Tự tìm đường chết!” Lý Trạch Vũ không vì điều này mà thay đổi mục tiêu, hắn hơi khom người tránh đòn tấn công, giây tiếp theo, nắm đấm của hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Vu Chính Châu.
“Rầm!”
Vu Chính Châu tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Hách Liên Vô Tình đã ra tay chặn cú đấm kia của Lý Trạch Vũ thay ông ta.
Những người khác thấy vậy cũng thi nhau rút vũ khí, tiến lên bao vây Lý Trạch Vũ.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Thánh Vương!” Vu Chính Châu cảm kích từ tận đáy lòng.
Hách Liên Vô Tình xua tay, nói: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau xông lên đi!”
“Rõ!” Vu Chính Châu thấy Lý Trạch Vũ bị mấy người bao vây nên lập tức xông lên với thái độ đằng đằng sát khí.
“Thứ giặc nô, nhận một chưởng của ông đây!”
“Uỳnh!”
“A nha...”