Thành viên Vu giáo hoàn toàn không ngờ Nam Cung Thạc lại ra tay với người cùng phe!
"Mau buông vũ khí đầu hàng!"
Nam Cung Thạc lại ra lệnh.
Kế hoạch lớn thống trị gì đó, gì mà thống nhất giang hồ không có ý nghĩa với ông ta, sống sót mới là quan trọng nhất.
Mà điều kiện tiên quyết có thể sống sót là phải ngoan ngoãn nghe lời Lý Trạch Vũ nói.
Điều này Đại Hộ Pháp vô cùng rõ!
"Keng keng keng..."
Thành viên Vu giáo bỏ vũ khí.
Cảnh sát vung tay lên: "Bắt hết toàn bộ!"
Tô Cẩn Hoa vô cùng coi trọng chuyện xét xử Vu giáo, vậy nên lần này lão đã điều động khoảng hai ngàn người ở tổng quân đến.
Cho dù là nhân sĩ chính đạo còn sống, hay là hơn một ngàn thành viên Vu giáo nổi danh đều bị nòng súng chĩa vào đầu.
Cảnh sát dẫn đầu đi đến trước mặt Lý Trạch Vũ, đầu tiên là chào theo nghi thức quân đội, sau đó thấp giọng nói: "Bẩm Lý soái, nghe theo lệnh của Long chủ, bắt hết những người này về Hoàng Thành thẩm vấn!"
"Lý minh chủ, chúng tôi chính là nhân sĩ chính đạo, ngài không thể mặc kệ chúng tôi!"
"Đúng vậy Lý minh chủ, làm phiền ngài cầu tình chính phủ giúp chúng tôi..."
Bọn Hồ Nhất Phong biết Lý Trạch Vũ sinh ra trong một gia đình giàu có, trong tay có nắm quyền, chỉ có thể tìm hắn để giữ mạng.
"Các vị, tôi cũng muốn cầu tình cho mọi người, thế nhưng..."
Lý Trạch Vũ thở dài, ra vẻ khó xử nói: "Nơi này có nhiều người chết như vậy, tôi thật sự là có lòng mà không làm gì được!"
Mọi người có vẻ đã hiểu, tám chín phần chuyện đêm nay là do Lý Trạch Vũ bày ra.
Chỉ bởi vì bọn họ phủ định ngai vàng minh chủ võ lâm của đối phương, thằng nhãi này ghi hận, nên muốn trả thù!
"Lý Trạch Vũ, cậu thật độc ác!"
Hồ Nhất Phong cắn răng mắng.
"Tôi độc ác? Hừ..."
Lý đại đương gia thấy đã xé rách mặt nhau, hắn cũng không thèm giả bộ nữa, cười lạnh nói: "Trước đó ở Khâm Châu, nếu không có ông đây, mấy người đã chết cả rồi, bây giờ còn có mặt mũi trách ông đây?"
"Cậu..."
Hồ Nhất Phong nghẹn họng không trả lời được.
Thượng Quan Phi đáng thương nói: "Lý minh chủ, chúng tôi sai rồi, nể tình chúng ta đều là nhân sĩ chính đạo, cầu xin ngài từ bi tha cho chúng tôi."
"Nhân sĩ chính đạo? Ha..."
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ đầy sự khinh miệt.
Nếu Vu giáo thống trị giang hồ, như vậy bọn họ là chính đạo, mà các đại phái võ lâm chỉ có thể là tà môn ma đạo.
Từ xưa đến nay đều là người thắng viết lịch sử!
Về chuyện từ bi?
Hừ, đến cả hòa thượng cũng không phải người xuất gia, trên đời này còn có có lòng từ bi?
"Mang hết đi!"
Lý Trạch Vũ lười nói vô nghĩa với họ.
"Vâng!"
Cảnh sát vung tay lên, áp giải mọi người xuống núi.
Một lát sau, Hoa Sơn vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
"Phì phò!"
Một người lén lút đi ra từ bóng đen, ngượng ngùng đứng trước mặt Lý Trạch Vũ: "Giáo chủ, biểu hiện của tôi không tồi đúng không?"
Chính là Nam Cung Thạc đã trốn vào núi rừng trước đó.
Lý Trạch Vũ vỗ vai ông ta, hài lòng khen: "Làm không tồi, quả nhiên bản giáo chủ không nhìn nhầm ông, thế nhưng..."
"Thế nhưng cái gì?"
Nam Cung Thạc bắt đầu căng thẳng.
Lý Trạch Vũ hỏi đầy thâm ý: "Ông làm như vậy không khác gì diệt trừ hết các thành viên nòng cốt của Vu giáo, ông không sợ Hướng Dương Thiên đến tìm ông hỏi tội?"
"Là lão Hướng cẩu bất nhân trước, ông ta có thể diện gì mà trách tôi bất nghĩa!"
Nam Cung Thạc càng nghĩ càng tức giận.
Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn đồng ý nói: "Quả thật là vậy! Tiểu Nam ông dốc hết tâm huyết vì Vu giáo, ông ta lại không quan tâm sống chết của ông, haizz... Vẫn là bản giáo chủ đối xử tốt với ông!"