Vẻ mặt Long Thanh Phong đầy đau đớn.
Cùng lúc đó.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chờ trên xe thấy Lý Trạch Vũ nghênh ngang đi ra, nhìn qua có vẻ kiêu ngạo, bọn họ cũng phải lau mồ hôi thay cho hắn.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Long Tổ, kiêu căng như vậy không sợ bị đánh sao?
"Rầm!"
Lý Trạch Vũ chui vào xe, hắn gật đầu phân phó: "Lái xe, về nhà!"
"Rừm rừm!"
Vật Tương Vong lập tức nhấn chân ga, chỉ sợ đi chậm thành viên Long Tổ sẽ đuổi theo.
Cẩu Phú Quý quay đầu lại, hắn ngượng ngùng nói: "Thiếu gia, nếu lần sau anh còn đến những nơi nghiêm túc như vậy, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút cho an toàn."
"Vì sao?"
Lý Trạch Vũ khó hiểu hỏi ngược lại.
"Bọn em sợ anh bị đánh!"
"Đánh tôi? Bọn họ không có gan đó, cũng không có thực lực!"
"Chậc!"
...
Ban đêm, nhà họ Diệp.
Diệp Khinh Nhu vốn ở trong quân đội hiếm khi mới về nhà, nhưng cô ấy lại không bước chân ra khỏi cổng, chỉ ở trong nhà một mình.
"Cốc cốc cốc!"
"Cô nhỏ!"
Có một giọng nói ngọt ngào ở cửa truyền vào.
Diệp Khinh Nhu đứng trước gương ổn định lại cảm xúc, cô ấy rửa mặt, xác định không có gì khác thường rồi mới đi ra mở cửa.
"Cót két!"
Có một cô gái trẻ tuổi đứng ngoài cửa.
Đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng sáng, ngũ quan tinh xảo giống như đúc.
Ánh mắt của cô toát ra linh khí khác hoàn toàn những người phụ nữ bình thường, trong mắt ẩn chứa sự ưu sầm, càng khiến người ta rung động hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn, giống như vẻ đẹp của xử nữ trinh trắng.
Có được dung nhan tuyệt thế như vậy, cho dù phụ nữ nhìn thấy cũng phải động lòng, càng đừng nói đến đàn ông!
Cô là Diệp Khuynh Thành!
Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, không phụ danh xưng mỹ nữ đẹp nhất Hoàng Thành…