Bởi vì tiếng nói vừa vang lên là thứ cô quen thuộc đến nỗi cả đời này cũng không quên được!
Toàn trường đồng loạt xoay người nhìn ra cửa lớn. Một thanh niên mặc chiến bào cũ nát hiện ra trong mắt tất cả mọi người.
Thanh niên này đút hai tay vào túi, thản nhiên tiến vào.
"Cái tên ăn chơi trác táng!"
"Shh... Sao hắn dám ló mặt ở đây!"
"Chán sống rồi hả..."
Hiển nhiên, đa số khách mời đều nhận ra thân phận của người này.
Lý Trạch Vũ!
Người không nên xuất hiện ở nơi này nhất!
Diệp Chính Bình híp mắt lại.
Khương Thượng Đức ở bên cạnh cũng biến sắc, nhưng vẫn cố nén cơn tức giận.
"Lý Trạch Vũ, mày tới đây làm gì?"
"Người đâu, ném thằng kia ra ngoài cho tôi!"
Khương Như Phong đứng trên bục cao như sắp nổi điên.
Nếu được hỏi người mà bây giờ anh ta không muốn gặp nhất là ai, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Lý Trạch Vũ mới lộ diện.
Khương Chính Hoằng lập tức dẫn một đám bảo an mặc đồ đen chặn trước mặt Lý Trạch Vũ: "Nơi này không hoan nghênh cậu, xin hãy rời đi ngay."
Lý Trạch Vũ thả tay ra, ngông cuồng cất giọng: "Tôi cứ đứng đây đấy, các người có gan đụng vào tôi không!"
Hắn vừa nói vừa sửa sang chiếc quân phục khoác trên người.
Diệp Chính Bình thấy tình cảnh này, lập tức đứng bật dậy, cất tiếng nhắc nhở: "Chớ manh động!"
"Ông thông gia, ông có ý gì đây?"
Khương Thượng Đức cau mày khó hiểu.
"Chiếc áo thằng nhãi kia đang mặc chính là chiến bào của ông cụ Lý."
Diệp Chính Bình giải thích.
Nghe vậy, Khương Thượng Đức càng nhíu mày chặt hơn.
Diệp An cũng dẫn vài người nhà họ Diệp tiến lên thương lương, ôn tồn thuyết phục: "Lý Trạch Vũ ư, nếu hôm nay cậu không tới uống rượu mừng thì hai nhà Diệp – Khương có thể dành môt ghế cho cậu. Nhưng hy vọng cậu có thể biết điều một chút!"
Lý Trạch Vũ mà biết điều à?
Biết điều thì hôm nay hắn đã chẳng mò đến đây!
Hắn liếc nhìn đối phương, hờ hững nói: "Ông đây không muốn nói chuyện với kẻ bán con gái cầu vinh."
"Cậu nói gì!"
Diệp An trợn trừng mắt.
Lý Trạch Vũ đưa mắt nhìn thoáng bốn phía, hô lớn: "Ông đây nói là không muốn nói chuyện với kẻ bán con gái cầu vinh!"
Những lời này giống như một cái bạt tai vô hình, tát mạnh vào mặt người nhà họ Diệp.
Không vang dội nhưng đau điếng!
Ngay cả Diệp Chính Bình cũng uất nghẹn tới đỏ mặt.
Lý Trạch Vũ mặc kệ phản ứng của người khác. Ánh mắt hắn nhắm thẳng vào Diệp Khuynh Thành đang ở trên bục cao, người mà lúc này cũng đang chăm chú theo dõi hăn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Trạch Vũ đưa tay chỉ vào Khương Như Phong trên bục, hỏi thẳng: "Cô muốn cưới tên phế vật kia chứ?"
"Lý - Trạch - Vũ!"
Bị mắng là phế vật trước tất cả mọi người, Khương Như Phong giận đến mức mặt mũi vặn vẹo.
"Ông đã cho phép mày nói chưa, mày mà dám nói thêm chữ nữa thì ông đập gãy một chân mày!"
Ánh nhìn hung ác của Lý Trạch Vũ khiến Khương Như Phong kinh hãi đến mức không dám hé răng nói nửa chữ.
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành có phần phức tạp.
Ba năm đã qua, năm tháng phí hoài. Bản thân cô không còn là thiếu nữ nữa, người đàn ông trước mắt cũng không còn là chàng thiếu niên ngây ngô thuở nào.
Vốn cho rằng cả đời này hai người sẽ không bao giờ chạm mặt nhau nữa, ai mà ngờ tạo vật trêu người!
Hắn thật sự đến đây vì mình ư?
Diệp Khuynh Thành âm thầm tự hỏi chính mình, đồng thời cũng khẽ lắc đầu.
"Tôi hiểu rồi..."
Lý Trạch Vũ lại một lần nữa liếc nhìn mọi người xung quanh.
"Bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đi. Người nào tán thành, kẻ nào phản đối?"