“Bây giờ tôi muốn anh trực tiếp trả lời tôi, rốt cuộc anh…” Nói đến đây, Tề Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Trạch Vũ: “Có thích tôi không?”
Lý Đại đương gia muốn tránh né ánh mắt đối phương, nhưng ánh mắt hình như bị một vật thể bất minh nào đó níu giữ lại, khiến hắn khó khăn quay đầu.
“Trả lời tôi.” Tề Tiên Nhi truy hỏi.
“Tôi… Tôi…” Lý Trạch Vũ “tôi” nhiều lần cũng không đưa ra đáp án được.
Ngay lúc hắn gặp khó khăn thì có một giọng nói vang lên giải cứu hắn: “Thằng nhóc thối, vi sư tìm con nửa ngày cũng không tới, muốn ăn đòn phải không…”
“Sao sư phụ Nhất Trinh đến đây, con còn tính tới gặp ngài đó.” Nhìn thấy hòa thượng Nhất Trinh xuất hiện, Lý Trạch Vũ giống như nhìn thấy cứu tinh.
Tề Tiên Nhi cũng không mạnh mẽ như vậy nữa, trên mặt nở nụ cười.
Hòa thượng Nhất Trinh nói với Tề Tiên Nhi: “Cô nhóc, Quyên Nhi gọi con đi qua một chuyến,”
“À được.” Tề Tiên Nhi liếc nhìn Lý Trạch Vũ một cách ẩn ý, lúc này mới đi về phía sân bên cạnh.
“Chà chà.” Hòa thượng Nhất Trinh liếc nhìn Lý Trạch Vũ từ trên xuống dưới, nhếch miệng nói: “Lão đạo Vô Trần nói thằng nhóc con có số đào hoa, lúc trước lão nạp còn xem thường, bây giờ xem ra mũi trâu kia quả thật có chút vốn liếng.”
Lý Trạch Vũ liếc xéo ông ấy một cái, tức giận nói: “Con đủ đau đầu rồi, ngài đừng cười trên nỗi đau của người khác được không?”
“A Di Đà Phật.” Hòa thượng Nhất Trinh vẫy tay nói: “Nào, vi sư có việc muốn nói với con.”
Lý Trạch Vũ ngồi trên băng ghế đá, vểnh tai hỏi: “Chuyện gì?”
Hòa thượng Nhất Trinh thu lại tâm tư vui đùa của mình, nghiêm túc hỏi: “Lúc trước sao con quen biết con bé họ Triệu kia?”
Nghe ông ấy nhắc tới Triệu Như Mộng, Lý Trạch Vũ hơi ngẩn ra: “Bỗng nhiên ngài hỏi cái này làm gì?”
“Con trước tiên đừng quản, thành thật trả lời vi sư.”
“À được rồi.” Lúc này Lý Trạch Vũ kể lại từ đầu tới cuối chuyện mình quen biết Triệu Như Mộng.
Sau khi nghe xong, hòa thượng Nhất Trinh hơi đần độn.
Ông ấy cũng nhớ từng gặp mặt Triệu Như Mộng lúc ở tử ngục, nhưng lúc ấy ông ấy cũng không chú ý cẩn thận.
“Sư phụ, người phụ nữ đó có vấn đề à?” Lý Trạch Vũ rất tò mò.
Hòa thượng Nhất Trinh khẽ nhíu mày nói: “Có lẽ có, có lẽ không.”
Lý Trạch Vũ nghe như lọt vào sương mù: “Nói chuyện có thể đừng vòng vo hay không, nói thẳng tí được không?”
Nghe vậy, hòa thượng Nhất Trinh càng nhíu mày: “Vi sư giới thiệu cho con một người trước vậy.”
“Lại sắp bắt đầu kể chuyện xưa rồi?”
Lý Trạch Vũ giả vờ bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe: “Ngài nói đi, con nghe đây.”
Hòa thượng Nhất Trinh vén cà sa lên, nghiêm mặt nói: “Hơn trăm năm trước, lúc ấy số mệnh của Thanh Đình đã hết, quần hùng quân phiệt khắp nơi cùng nổi lên, trong đó có một đại quân phiệt họ Viên, chắc hẳn con cũng từng nghe nói?”
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu: “Đại Đầu Viên Ma, đương nhiên từng nghe nói.”
Sau khi nước Hạ mới thành lập, người đời sau khen chê đủ loại với Đại Đầu Viên này. Có người cho rằng ông ta bị buộc tội hơn hai mươi tội danh, bao gồm ăn trộm thành quả cách mạng và ám sát những người yêu nước, là tội nhân lịch sử. Nhưng cũng có người cho rằng lúc trước Đại Đầu Viên tạm thời ổn định quốc gia, bảo vệ lãnh thổ nước Hạ nguyên vẹn, phần công lao này cũng không thể xóa nhòa.
“Ngày trước bản tính Đại Đầu Viên khôg xấu, thật lòng cố gắng phục hưng dân tộc, chỉ có điều sau này bên cạnh xuất hiện nịnh thần, mà ông ta tin vào không ít lời gièm pha.”
“Khụ khụ, nói xa quá rồi.”
“Lúc ấy bên cạnh Đại Đầu Viên có bốn cao thủ hàng đầu, tên gọi Phong, Vũ, Lôi, Điện.”
“Bốn người này tập được võ công sở trường của trăm nhà, một thân công lực kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ngày thường bảo vệ Đại Đầu Viên an toàn, khi cần thiết cũng diệt trừ cái đinh trong mắt cho Đại Đầu Viên, sát hại không ít trung lương…”
Trước đó cũng không ai biết lai lịch của Phong Vũ Lôi Điện, trong giang hồ không hề có tin tức liên quan tới họ, giống như đột nhiên xuất hiện trên đời.