Hai người thăm dò nhau xong, chính thức bắt đầu giao đấu.
Nam Cung Thạc mượn lực của mặt đất nhảy lên không trung, ngay sau đó ra liên tiếp mười mấy cước, mỗi cước đều vô cùng mạnh mẽ.
Cánh tay Lý Trạch Vũ đón đỡ trước sau, không hề bị thương.
Hai bên người tới người lui, trong thời gian một chén trà hai bên đã đánh hai mươi mấy chiêu rồi.
Dần dần, đáy lòng Nam Cung Thạc lại càng kích động mãnh liệt.
Đối với ông ta mà nói, thực lực của ông ta đã sớm vượt qua giáo chủ Hướng Dương Thiên năm đó, cho dù là tam đại Túc Lão của Thánh Địa bắt tay nhau cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng hiện tại, một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đã có thể đánh không phân thắng bại với ông ta.
"Rầm!"
Nam Cung Thạc vừa mới lơ là đã bị hai cánh tay của Lý Trạch Vũ nắm giữ được phần eo, ngay sau đó đập mạnh xuống mặt đất.
"Ầm ầm!"
Nam Cung Thạc rít lên một tiếng, trong lòng biết mình đang ở thế yếu, lúc này nên lùi bước tách ra khỏi đối phương.
Nhưng sao Lý Trạch Vũ có thể bỏ qua mà không thừa thắng xông lên được? Hắn xông thẳng tới!
Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, Nam Cung Thạc chỉ có thể sử dụng tuyệt kỹ giữ mạng của mình là Thiên Tàn Thối.
"Ầm!"
Thiên Tàn Thối trước đây lần nào sử dụng cũng có công dụng thì dường như đã gặp phải đối thủ, hoàn toàn không thể chạm được vào người Lý Trạch Vũ, ngược lại sơ ý một chút thôi là bị hắn chụp được cả hai chân.
"Thiên Tàn Thối đúng không?"
"Ầm!"
"A!"
Trong miệng Nam Cung Thạc phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Lý Trạch Vũ ra vẻ muốn đánh nốt đùi phải bên kia của Nam Cung Thạc, đối phương kinh sợ, cố né đau đớn mà đánh ra một quyền ép lui đối phương.
"Chân của tôi!"
Nam Cung Thạc che chân trái lại, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Thế này thì hay rồi, Thiên Tàn Thối tàn thật rồi.
"Vừa rồi tôi đã nhắc nhở ông rồi mà, cái tính cách giả 13?? của ông phải sửa, nếu không thì sẽ chịu thiệt đấy."
Lý Trạch Vũ còn làm ra vẻ đau lòng vô cùng: "Chẳng lẽ tôi lại hại ông hay sao?"
Bẻ gãy chân của tao còn nói mày không hại tao à?
Cái tên khốn ác ma này, sau khi chết hãy xuống địa ngục đi!
Nam Cung Thạc giận không có chỗ xả, nhưng tức thì tức, ông ta cũng biết mình không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, lúc này chỉ có hăng hái tìm đường chạy trốn thôi.
"Muốn chạy."
Lý Trạch Vũ vung tay lên.
Quân Đao Doanh ẩn núp trong bóng tối lập tức xuất hiện.
Mấy trăm nòng sóng đen ngòm vây xung quanh Nam Cung Thạc.
"Bụp!"
Nam Cung Thạc bỗng nhiên quỳ xuống: "Đừng bắn, tôi đầu hàng."
Đến cả Lý Trạch Vũ cũng không nghĩ đến cảnh này.
Tốt xấu gì ông cũng là Đại hộ pháp của Vu Giáo, sao có thể đầu hàng được?
Thể diện cũng không cần nữa à?
"Lý đại hiệp, đừng giết tôi, tôi xin đầu hàng."
"Bốp bốp bốp!"
Nam Cung Thạc vừa nói vừa đập đầu thật mạnh xuống đất.
"Chú Thiết Ngưu, giúp đỡ đi, quay lại cho cháu cảnh này với!"
"Đã hiểu!"