Một tiếng phá hủy đinh tai nhức óc vang vọng căn cứ số 0, cửa lớn ầm vang ngã xuống đấy.
Mười mấy thành viên U Linh điện đứng gác ngay lập tức nhấc súng máy hạng nặng lên.
“Bằng bằng…” Bọn họ còn chưa kịp mở khóa an toàn thì tiếng súng khác đã vang lên trước.
“A… A…” Trên bầu trời, mấy binh sĩ quân U Minh đang nã súng bắn tỉa.
Không phát nào trượt!
Trong tòa nhà căn cứ.
U Linh vẫn chưa thấy sợ, ngược lại vô cùng kích động hét lớn: “Không cần tìm, tự bọn họ đưa tới cửa.”
Milro cười lạnh: “Lá gan Quân Đế quả thật đủ lớn, biết rõ rơi vào tình huống ắt phải chết còn dám tới.”
“Hắn không thể không đến.” Ibu cười chế giễu.
Lang Vương tràn đầy tinh thần chiến đấu và trang bị vũ khí cho mình: “Đừng tán dọc nữa, bây giờ chúng ta đi bắt Quân Đế.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” U Linh mang theo ẩn ý nhìn Lang Vương, trong mắt lóe lên tia chết chóc.
Giờ phút này ông ta đã vứt lời dặn dò của Elif ra sau đầu, chỉ muốn sau khi xử lý Quân Đế thì cũng làm gỏi luôn Lang Vương.
Cứ như vậy, ông ta sẽ có thể độc bá cả thế giới ngầm.
Mang theo trái tim kích động, lúc này U Linh đã hạ lệnh để mấy trăm thành viên U Linh điện nghênh chiến.
Sau khi thấy một đám quân U Minh đeo mặt nạ xuất hiện, thành viên U Linh điện cũng không sợ hãi mà chỉ có hưng phấn.
Bởi vì qua đêm nay, thế giới ngầm sẽ chỉ có U Linh điện tồn tại.
“Bằng bằng bằng…” Tiếng súng kịch liệt không ngừng lướt qua, đạn bay tới từ bốn phương tám hướng.
U Linh nhìn căn cứ mình tốn một đống tiền lớn xây dựng trong chớp mắt thủng trăm ngàn lỗ, nói không đau lòng là giả.
Có điều nghĩ tới mình có thể độc bá thế giới ngầm thì lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
“A!”
“A…” Hai bên giao chiến chỉ mất mười phút ngắn ngủi, thành viên U Linh điện đã bị xử lý ba mươi, bốn mươi người.
Maipi cau mày nói: “Không hổ là quân U Minh, năng lực tác chiến này cho dù là đội đặc chiến tinh nhuệ nhất toàn cầu cũng không theo kịp.”
“Vậy thì thế nào?” U Linh cười lạnh nói: “Đợi lát nữa đội ngũ này sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới.”
Mọi người cùng nhìn về phía U Linh.
Nói thẳng, năng lực tác chiến của quân U Minh mạnh hơn dự đoán của họ, nhưng giờ phút này U Linh có một mặt tự tin, bọn họ thực sự rất tò mò tên này rốt cuộc có át chủ bài gì.
U Linh nhìn người của mình tử thương cả đống, mà người Lang Nha điện lại chưa hề xuất hiện, ông ta lập tức bất mãn chất vấn: “Lang Vương, người của tôi cũng đã tham gia, vì sao người của ông còn chưa ra tay?”
“Vội cái gì?” Lang Vương cười nhạt: “Đây chính là sân nhà của U Linh điện các ông, Lang Nha điện chúng tôi là khách, chắc chắn không thể đoạt công đầu với các ông.”
Công đầu?
Lúc này nói công lao con khỉ gì.
U Linh tâm như gương sáng, Lang Vương đang xem ông ta như bia đỡ đạn.
Ngay lúc ông ta cảm thấy bất mãn, một chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời hiện ra trong tầm mắt của ông ta rồi lập tức chậm rãi đáp xuống.
“Là Quân Đế.”
“Hắn rốt cuộc xuất hiện rồi…”
Khoảnh khắc Lý Trạch Vũ nhảy xuống máy bay trực thăng, cho dù đeo mặt nạ, nhưng đám người U Linh và Milro vẫn nhận ra hắn ngay lập tức.
“Lang Vương, còn không cho người của ông ra tay.” U Linh thúc giục.
Lang Vương lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên bắt lấy Quân Đế trước, bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần xử lý Quân Đế, quân U Minh sẽ tự sụp đổ.”