Trần Thanh Tuyết chưa kịp thở phào, bởi vì cô phát hiện ánh mắt của Lý Trạch Vũ lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào, tràn đầy thú tính.
Đột nhiên, người phía sau chợt kéo một cái, ôm cô vào lòng.
“A, buông tôi ra…”
Trần Thanh Tuyết muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc này, thế nhưng sức lực của cô nào có thể thắng nổi Lý Trạch Vũ?
“Tên lưu manh, nếu anh không chịu buông tôi ra, tôi sẽ la lên đó.”
Hai người sát nhau tới mức có thể cảm nhận được tiếng tim đối phương đang đập.
Trần Thanh Tuyết vô cùng bất an, hối hận bản thân mình không chịu đi ngủ cho đàn hoàng, cứ một hai phải tự chạy vào miệng cọp.
“Cho dù anh có chiếm được cơ thể tôi, cũng đừng nghĩ có thể chiếm được trái tim tôi!”
“Còn nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Trần Thanh Tuyết nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ cố chấp.
Thế nhưng mãi một lúc lâu sau, cô phát hiện đối phương chỉ ôm chặt lấy cô, cũng không có động tác gì quá đáng hơn.
“Tí tách!”
Một giọt máu rơi xuống trán cô.
Trần Thanh Tuyết bất ngờ mở mắt ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thất khiếu của Lý Trạch Vũ đang rỉ máu.
Lúc này, cô mới ý thức được cơ thể Lý Trạch Vũ đang không ổn, rất có thể đã mất đi ý thức.
“Lý Trạch Vũ, anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Anh mau buông tôi ra, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Điều đáng ngạc nhiên chính là Trần Thanh Tuyết gấp tới mức hai mắt ngấn lệ, ngay cả cô cũng không biết tại sao bản thân mình lại lo lắng cho an nguy của Lý Trạch Vũ!
Cùng lúc đó.
Trần Thanh Dao đang ngủ say, mơ mơ màng mang nghe thấy có người vừa hét lên, thế là theo tiếng nói đi tới sân thượng, vừa lên đã thấy Lý Trạch Vũ đang ôm chị gái mình thật chặt.
Ơ kìa!
Trần Thanh Dao vội vàng che miệng mình lại.
Bởi vì đang cách một khoảng, cô ấy cũng không phát hiện ra sự bất thường của đối phương, tạm thời chỉ nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang bí mật hẹn hò với chị gái mình ở nơi này.
“Ơ kìa kìa!”
Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ lại kéo áo khoác trên người Trần Thanh Tuyết xuống.
“A! Buông tôi ra…”
Trần Thanh Tuyết còn chưa kịp hét lên đã bị chặn miệng, chỉ còn cách trợn tròn hai mắt.
“Ôi ôi ôi! Sao anh rể nóng vội thế nhỉ, đúng thật là, không biết phụ nữ thích được dỗ ngọt sao!”
“Lại còn muốn làm kẻ ngang ngược…”
Nghe thấy tiếng kêu của hai người trước mắt, nét đỏ ửng thoáng hiện lên trong mắt Trần Thanh Dao, đồng thời đang nghĩ không biết mình có nên xuất hiện ngăn cản hay không.
Mặc dù trong lòng cô ấy luôn hy vọng Lý Trạch Vũ và chị gái mình sẽ trở thành một đôi, thế nhưng dựa theo tình hình trước mắt, rõ ràng chị của cô không tình nguyện cho lắm!
“Đáng chết! Rốt cuộc mình có nên đi tới ngăn cản không đây?”
Trong lòng Trần Thanh Dao đang vô cùng mâu thuẫn.
Ngay khi suy nghĩ trong lòng cô thay đổi chóng mặt, hai người đang ôm nhau ở đằng kia đã bớt xôn xao.
Trần Thanh Tuyết cảm nhận được khí thế hừng hực của đối phương, sự bài xích trong lòng cũng biến mất dần.
Dần dần, hai tay cô còn chủ động ôm lấy Lý Trạch Vũ.
Dưới bầu trời đầy sao, hai người ôm hôn nhau thắm thiết.
“Anh rể, anh mau buông chị tôi ra!”