Cho dù biết những người này đều vuốt mông ngựa, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự đắc ý trên mặt Đại Hộ Pháp, ông ta vô cùng hưởng thụ những rắm cầu vồng đó.
...
Tiêu Dao cung.
La Thiệu Vân còn muốn nhân cơ hội này làm thủ lĩnh các phái, xem có thể thay thế Lý Trạch Vũ trở thành võ lâm chí tôn mới hay không.
Nhưng lúc này lại nhận được tin phái Hoa Sơn rơi vào tình thế nguy hiểm!
"Lời của Lý minh chủ đã trở thành sự thật!"
"Hắn nói Lệnh Hồ Bác sẽ trở về như chó cầu xin chúng ta, không ngờ hắn nói đúng..."
Mọi người châu đầu ghé tai lại.
"Các vị, mặc dù hành vi trước đó của Lệnh Hồ Bác vô liêm sỉ, nhưng bây giờ Vu giáo đã bắt đầu ra tay với võ lâm chính đạo, tôi nghĩ chúng ta nên buông bỏ thành kiến, cùng chung mối thù, giúp phái Hoa Sơn một tay!"
Dường như La Thiệu Vân đã coi mình thành thủ lĩnh của mọi người.
"Nếu La chưởng môn đã nói như vậy, sao chúng tôi có thể không làm được!"
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát đến trợ giúp phái Hoa Sơn..."
Tất cả mọi người bị La Thiệu Vân thuyết phục.
Bởi vì bọn họ cũng không phải đứa ngốc, hôm nay là phái Hoa Sơn bị bao vây, như vậy kế tiếp rất có thể là tông môn của bọn họ.
Phải diệt trừ Vu giáo!
Rất nhanh, mấy trăm người lục đục rời khỏi Tiêu Dao Cung, chậm rãi đi đến phái Hoa Sơn.
Ngọc Phượng Hoàng đứng ở trên núi nhìn xuống, bà ấy bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sư phụ, bọn họ có thể đối phó được Vu giáo sao?"
Bạch Tố Y nhíu mày hỏi.
Ngọc Phượng Hoàng lắc đầu không hề suy nghĩ: "Một nửa trong số này còn sống rời khỏi phái Hoa Sơn là không tệ rồi!"
Bạch Tố Y nghe vậy, con ngươi cứng lại: "Sư phụ, dù sao bọn họ cũng là võ lâm chính đạo, chẳng lẽ chúng ta thật sự ngồi xem mặc kệ sao? Nếu Vu giáo thật sự thống trị giang hồ..."
Ngọc Phượng Hoàng cười thản nhiên: "Từ xưa đến nay tà không thể thắng chính, không cần lo lắng."
Cái gì?
Bạch Tố Y như lọt vào sương mù, không rõ tại sao sư phụ lại tự tin như vậy.
Ngọc Phượng Hoàng thấy đồ đệ mờ mịt, bà ấy khẽ cười.
"Bởi vì có sư thúc con ở đây. Vu giáo không trở mình được..."
Màn đêm dần buông xuống, các đệ tử phái Hoa Sơn đều như chim sợ cành cong.
Tưởng tượng rằng bên ngoài đều là thành viên của Vu giáo, các đệ tử không dám ăn cơm tối, chỉ sợ còn chưa kịp cầm bát thì Vu giáo đã vào được.
Vết thương của Lệnh Hồ Bác đã ổn định, nhưng Nhạc Hữu Quần thì không may mắn nhu vậy.
Lão vốn lớn tuổi, hơn nữa Đại Hộ Pháp cũng không nể tình lão, cho nên nếu không có kỳ tích, có lẽ không sống được qua đêm nay.
"Sư phụ, đều là con hại người, do con vô dụng..."
"Tiểu Bác đừng nói vậy, việc cấp bác là... Nhanh chóng liên hệ những đồng đạo khác đến giúp chúng ta!"
Nhạc Hữu Quần yếu ớt nói.
Lệnh Hồ Bác đỏ mắt, trong lòng hận Vu giáo vì đã đến phái Hoa Sơn bọn họ, vừa hận những chưởng môn khác thấy chết mà không cứu, đến bây giờ vẫn chưa đến giúp đỡ.
Qủa nhiên ông già này hồn nhiên quên mất sáng nay khi ở Tiêu Dao cung, chính ông ta đã thể hiện 'vì tư lợi' vô cùng thành thạo.
Bây giờ lại tức giận vì những người khác mặc kệ phái Hoa Sơn!
"Sư phụ! Đến rồi, đến rồi..."
Một gã đệ tử vọt vào.
Lệnh Hồ Bác chấn động: "Vu giáo vào được rồi?"
"Không!"