Vậy mà lúc này Hafit còn đòi họ xuất thêm ba trăm tỷ.
Nói không ngoa, Hafit mà thua thì cả nhà họ Khương đều sẽ phải lên sân thượng hết!
"Cha, cược một lần đi."
Khương Chính Hoằng siết chặt nắm đấm, khuyên cha.
Khoé miệng Khương Thượng Đức giật lên hai cái, "Cơ mà, ngộ nhỡ thua thì sao?"
Khương Chính Hoằng trầm ngâm: "Nếu bây giờ dừng lại, ta sẽ không thể cứu vãn những tổn thất trước đó. Địa vị của nhà họ Khương ta ở nước Hạ chắc chắn cũng sẽ tuột dốc không phanh, chi bằng dứt khoát liều thêm một phen đi!"
Nghe vậy, Khương Thượng Đức do dự.
Vất vả biết bao mới gầy dựng nên đế chế thương nghiệp, thế mà lại sụp đổ quá nửa chỉ trong một đêm. Nhà họ Khương từ gia tộc hạng nhất biến thành hạng hai, cho dù là ai cũng không chấp nhận nổi.
"Không thua được đâu!"
Hafit nói như đinh đóng cột: "Chỉ cần có thêm ba trăm tỷ, tôi chắc chắn có thể lật ngược ván cờ."
Nhìn cảnh này kiểu gì cũng thấy giống sói gian ác lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ!
Ánh mắt Khương Thượng Đức dần sáng lên.
Bởi vì ông ta cũng nhận ra Hafit thất bại là vì chưa đủ tài chính.
"Được, cược một lần!"
Khương Thượng Đức cuối cùng cũng ra quyết định.
Kết quả nhà họ Khương bắt đầu gom tiền suốt đêm.
Dùng đủ cách, gán nợ, thế châp, vay nặng lãi.
Khi trời dần hửng sáng cũng là lúc ba trăm tỷ được gửi vào tài khoản.
"Ngài Hafit, sau khi thành công, nhà họ Khương tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.
Khương Thượng Đức hứa hẹn cảm tạ hậu hĩnh.
"Ngài Khương cứ yên tâm!"
Hafit cam đoan hết nước hết cái, rồi lập tức tiến hành giao dịch.
Nhưng ngay sau đó.
Hafit trực tiếp đổ ba trăm tỷ cuối cùng bọn họ huy động được để mua vào một mã cổ phiếu đã tăng chạm trần, ngay lập tức, cổ phiếu đó xuống giá ầm ầm!
"Ngài Hafit, ông làm gì vậy?"
Khương Chính Hoằng đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu đối phương làm vậy làm gì…
Đế chế thương nghiệp nhà họ Khương chính thức sụp đổ!
Các tạp chí lớn thi nhau đăng tải tịn tức rúng động như nổ bom nguyên tử này, chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi đã lan truyền khắp nước Hạ.
Không ai dám tin gia tộc siêu cường này lại sụp đổ chớp nhoáng như thế!
Hoàng Thành, phủ Long Chủ.
Một ông già tóc bạc nửa đầu, đeo kính lão đang ngồi trên bàn làm việc xét duyệt văn kiện.
Người này không được đẹp lắm, trông giống một ông già bình thường, nhưng trên người lão lại toả ra khí chất của kẻ bề trên.
Tô Cẩn Hoa, đương kim long chủ!
Người ngồi trước mặt lão là Lý Định Quốc – nguyên soái quân đoàn Hổ Khiếu.
Ít ai biết rằng giữa hai người này không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần mà họ còn là một đôi huynh đệ kết nghĩa lâu năm.
“Lão Lý này, tên nhóc nhà ông ẩn mình kín kẽ thật đấy.”
Tô Cẩn Hoa đặt cây bút trên tay xuống, ra vẻ bất mãn: “Ông cũng hay ho lắm, giấu diếm tôi kĩ thật!”
Lão Tô, ông đừng đùa tôi nữa.”
Lý Định Quốc cười khổ: “Nói thật với ông, chính tôi cũng khong nhìn thấu thằng cháu kia, chẳng biết ngày trước nó có giả vờ giả vịt hay không!