Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta đi thôi!” Nam Cung Thạc vẫy tay, dường như ông ta cũng không muốn làm to chuyện, bắt một người về nghiên cứu là đủ rồi.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng chẳng có hứng thú mấy, vì vậy họ đã vui vẻ đồng ý rời đi.

Cô gái kia bị Lang Vương xách lên như xách một con gà.

Đoàn người nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Helen được người khác đỡ dậy, trông sắc mặt anh ta u ám đến đáng sợ, nhưng anh ta cũng không đuổi theo mà biến mất giữa đám đông rất nhanh.

Ở một diễn biến khác.

Đoàn người Nam Cung Thạc lái xe rời đi.

Lang Vương cầm vô lăng, điện thoại di động trong túi bỗng đổ chuông, sau khi nghe máy xong, hàng lông mày của ông ta cau thành hình chữ “xuyên”.

“Có chuyện gì vậy?” Vật Tương Vong thấy biểu cảm ông ta không đúng lắm nên tò mò hỏi.

Lang Vương quay đầu liếc nhìn cô gái kia, thấp giọng hỏi: “Cô là người của công tước Adams?”

“Ha ha ha… Bây giờ đã biết sợ rồi sao?”

Lúc này cô gái kia hoàn toàn không hoảng loạn nữa, cũng không sợ hãi, cô ta cười nói: “Mấy tên khốn nạn có mắt không tròng như các người cứ đợi đến lúc trở thành bữa tối của chúng tôi đi!”

Dứt lời, cô ta còn dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng với nét mặt vô cùng chờ mong.

“Tiểu Lang, lai lịch của cô ta hiển hách lắm sao?” Cẩu Phú Quý hỏi một câu.

Lang Vương thở dài rồi nói: “Không có việc gì, tôi sẽ giải quyết.”

“Giải quyết?” Cô gái cười nói với giọng khinh thường: “Ông nghĩ ông là ai hả? Đến chúng tôi mà cũng dám chọc vào, đúng là không biết chữ “chết” viết kiểu gì mà!”

“Bốp!

Bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lang Vương nổi cáu, thẳng tay tát cô gái kia một bạt tai.

“Mẹ nó chứ, cô có biết ông đây là ai không? Ông đây là Lang Vương! Đừng nói là bắt cô, ngay cả khi tôi X cô, sau đó lấy mạng cô ngay trước mặt Adams cũng vậy, cô có tin là không ai dám ra mặt giúp cô không?”

Khi Lang Vương vừa dứt lời, cái nét mặt không sợ trời không sợ đất của cô gái dần biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi thấu tận trời.

Mặc dù người tộc Bất Tử bọn họ không trà trộn vào thế giới Hắc Ám, nhưng cái danh Lang Vương thì tựa như sấm vang bên tai vậy!

Cô ta có thể chắc chắn Lang Vương không hề mạnh miệng, bởi vì cô ta chỉ là huyết tộc bình thường, sẽ chẳng có ai vì cô ta mà đi đắc tội với vua của thế giới Hắc Ám!

Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn người quay lại biệt thự ban đầu, cô gái bị Nam Cung Thạc đưa vào phòng. Còn về chuyện ông ta muốn nghiên cứu như thế nào thì người khác không thể hiểu hết được. Bởi vì ông ta khoá cửa, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào.

“Cậu nói thử xem, liệu lão Nam có lột hết quần áo trên người cô gái kia ra không?”

“Đó là chắc chắn rồi, nếu không thì nghiên cứu kiểu gì!”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong uống rượu vang đỏ, hút thuốc, ghé đầu thì thầm.

Lang Vương ngồi trên sân phơi, dường như ông ta đang chờ đợi điều gì đó.

“Ô ô ô…” Tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao truyền đến.

Lang Vương đứng dậy nhìn lại, ba bốn chiếc xe thương vụ dừng bên ngoài biệt thự, mười mấy người đàn ông mặc áo đuôi én lần lượt bước xuống xe.

Người cầm đầu không phải ai xa lạ, chính là Helen – người bị bọn họ đánh trong quán bar Jtamlinh247 trước đó.

Cùng lúc ấy, hơn hai mươi thành viên của điện Lang Nha lần lượt hiện thân, cản đường đám người Helen.

“Xử lý bọn họ.” Helen đúng kiểu kẻ ác không nói nhiều.

“Khoan đã!” Lang Vương nhảy từ sân phơi trên tầng hai xuống, ông ta đáp đất một cách vững vàng, thong dong bước tới trước mặt mọi người: “Xin tự giới thiệu, tôi là Lang Vương!”


Lang Vương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK