Elif mạnh mẽ ngắt lời: “Tôi nói không thể giết Quân Đế thì không thể giết, anh còn cần tôi nói lần thứ ba à?”
Nghe đối phương lại gọi mình là chó, U Linh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận.
Có lẽ để an ủi ông ta, giọng điệu Elif khẽ mềm nhũn: “U Linh, mặc dù trước mặt Quân Đế còn chưa thể chết, nhưng đợi sau khi hắn hết giá trị lợi dụng, tôi sẽ lập tức giao hắn cho ông xử lý.”
Nghe vậy, sự tức giận trên mặt U Linh lập tức tan đi.
Điện thoại cúp máy.
Khóe miệng U Linh nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Mặc dù Elif không để ông ta giết Quân Đế, nhưng ông ta có thể phế đối phương.
Nếu như chặt tay chân của Quân Đế, lại giẫm hắn dưới lòng bàn chân, loại cảm giác này chắc hẳn cũng rất tuyệt vời.
Cùng lúc đó.
Trong thung lũng cách căn cứ số 0 hơn mười dặm, một đám đông đen nghịt đang tụ tập ở đây.
Lý Trạch Vũ đeo nửa mặt nạ màu bạc, trên người tỏa ra hơi thở chết chóc lạnh thấu xương.
“Máy bay tàng hình đời thứ năm cũng có thể giành tới tay, không hổ là Đại đương gia.”
Brien cảm thấy bội phục từ đáy lòng.
Jessica cười ha ha: “Cái này không phải nói nhảm? Chỉ cần Đại đương gia ra lệnh một tiếng thì cho dù vũ khí hạt nhân, cho dù là đi trộm Boot cũng sẽ đi làm thay Đại đương gia.”
“U Linh tưởng ở sân nhà căn cứ số 0 thì có thể muốn làm gì thì làm, thật tình không biết ở đây mới là ác mộng của ông ta.”
Anne đi xuyên qua đám đông tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ khẽ gật mình: “Anh cô không làm khó cô chứ?”
Anne cười hì hì nói: “Vốn dĩ anh ấy nhốt tôi lại, nhưng tôi đã trốn ra được.”
“Anne, thật không ngờ Triệu Tư – Nicolas là anh ruột của cô.”
Jessica trêu chọc nói: “Nếu biết thì nói gì tôi cũng phải ăn chén cơm chùa này của cô.”
Brien cười mắng: “Cái tên nhà cậu cũng không soi mặt vào nước tiểu xem, cơm chùa Anne người ta chỉ giữ lại cho mình Đại đương gia thôi.”
Nói xong hắn ta lại nhìn về phía Anne: “Tôi nói không sai chứ?”
“Đúng rời, cơm chùa bà đây chỉ cho một mình Quân Đế ăn, người khác đừng hòng nghĩ tới.” Anne rất hào phóng thừa nhận, không hề cảm thấy ngại ngùng.
Dù sao trong quân U Minh việc cô thích Lý Trạch Vũ cũng không phải bí mật gì.
“Khụ khụ… Mẹ nó tất cả đừng gây rối.” Lý Trạch Vũ liếc xéo mọi người.
“Chúng ta nên lên sàn rồi…”
“Xong đời, các anh em, chúng ta nên lên sàn rồi.”
“Giết…” Hơn một trăm người cùng hò hét.
Đằng đằng sát khí!
Lý Trạch Vũ liếc xéo mọi người, nghiêm mặt nói: “Mặc dù sống chết có số, nhưng tôi hy vọng các người đều sống sót thật tốt.”
“OK!”
“Đại đương gia yên tâm…” Mọi người rối rít.
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, lập tức xông về phía máy bay trực thăng đã sớm chuẩn bị kỹ càng kia trước.
Có người thì leo lên máy bay trực thăng, có người thì cùng Brien chạy bộ về phía trước.
Nhiệm vụ tối nay của bọn họ chính là ôm cây đợi thỏ bên ngoài căn cứ số 0, người U Linh điện hễ dám trốn thì sẽ lập tức bị bọn họ xử lý.
Lý Trạch Vũ hạ mệnh lệnh chết, không cần tù binh mà chám tận giết tuyệt.
Mấy phút đồng hồ sau.