Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ tiến lên ôm lấy cô, không hỏi gì cả.

Dù sao mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, nếu như Ngân Hồ muốn nói thì vốn cũng không cần hắn hỏi.

Ngân Hồ hít sâu một hơi nói: “Tôi phải về nước Nhật một chuyến, đợi tôi xử lý xong chuyện trong tay thì sẽ về tìm anh.”

“Được.”

Lý Trạch Vũ dịu dàng đáp.

Sáng hôm sau.

Xe sang trọng nối liền không dứt dừng lại bên ngoài nhà họ Lý.

Hôm nay là “lễ truy điệu” của Lý Trạch Vũ, quan lại quyền quý phe cánh nhà họ Lý rối rít tới tham gia từ các nơi.

Lý Định Quốc mặc đồ đen, anh mắt không hề rời khỏi di ảnh treo trên vách tường.

“Lão gia, ngài đừng đau lòng.”

“Đúng vậy Lý gia, ngài thật sự không cần đau lòng.”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ở một bên khuyên bảo.

Lý Định Quốc thở dài: “Đây đều là số mệnh.”

“Lão gia, thật ra cậu chủ cậu ấy…”

“Phú Quý!” Cẩu Phú Quý vốn định nói ra chân tướng như lại bị Vật Tương Vong ngắt lời.

“Thật ra cái gì?” Lý Định Quốc nhíu mày hỏi.

Cẩu Phú Quý vội lắc đầu, sửa lại lời nói: “Thật ra nếu cậu chủ trên trời có linh, chắc chắn cũng không mong nhìn thấy ngài đau lòng.”

“Các cậu đi ra ngoài chào hỏi tân khách trước tôi, tôi đi ra ngay thôi.” Lý Định Quốc phất tay.

“Vâng.”

“Được.”

Đợi hai người rời đi, Lý Định Quốc xoa hai mắt, lập tức rời đi từ cửa hông tới sân sâu.

Một lát sau.

Khi Lý Định Quốc đi tới sân sâu, dưới cây hòa già có một ông lão tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, tuổi tác khoảng chừng hơn trăm tuổi.

“Ông Mạc.” Lý Định Quốc cung kính gọi một tiếng.

Ông lão không quay đầu lại, càng không đứng dậy, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ trên bàn đá, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, hương hỏa nhà họ Lý các ông không đứt được.”

Nghe vậy, Lý Định Quốc đứng đực tại chỗ, đợi lúc lấy lại tinh thần thì trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ vui mừng: “Ông Mạc, lời vừa nãy ngài nói… là thật?”

“Cụ đây cần phải lừa thằng nhóc thối nhà cậu à?”

Ông lão hỏi ngược lại một câu.

Lý Định Quốc nuốt một ngụm nước bọt, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc.

Cháu trai duy nhất đã chết, nhưng lời nói của ông lão trước mắt ông ấy lại tin tưởng không nghi ngờ.

Lẽ nào là…

Cô gái nào mang thai giống của Lý Trạch Vũ?

Trước linh đường nhà họ Lý, một bóng hình màu trắng vô cùng khiến người ta chú ý.

Rất nhiều người đều biết, người phụ nữ hai mắt đẫm lệ kia chính là cô vợ chưa qua cửa của Lý Trạch Vũ.

“Chị dâu, chị cũng đừng đau lòng quá.”

“Đúng vậy chị dâu, không việc gì phải đau lòng.”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt thuyết phục.

Trần Thanh Tuyết đã cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình rồi, nhưng lúc cô nhìn thấy di ảnh trên tường thì cái mũi vẫn không nhịn được cay cay, nước mắt tuôn trào như mưa.

“Ninh Mãn Thành của nhà họ Ninh đến.”

Vừa giới thiệu xong, một thanh niên mặc áo vest phẳng phiu trông khá nhã nhặn đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK