Thật ra, ngay từ lúc Myhill bày thế cờ khiến nhà họ Khương thâm hụt sáu trăm tỷ thì cuộc chiến giữa hai đối thủ truyền kiếp đã phân định được thắng bại ròi.
Tuy lúc đó nhà họ Khương rót xuống hố sâu nhưng bọn họ vẫn có chỗ đặt chân.
Ấy thế mà Hafit lại bịa đặt rằng mình chỉ cần thêm ba trăm tỷ là có thể chuyển bại thành thắng, dễ dàng lùa cha con họ Khương vốn đang rối như tơ vò vào bẫy.
Cuối cùng, khoản thua lỗ chín trăm tỷ đã khiến đế chế thương nghiệp nhà họ Khương sụp đổ hoàn toàn!
Vĩnh viễn không có cơ hội trở mình…
Sự xuất hiện của Hafit làm cho Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành hiểu rằng cái kết của nhà họ Khương đã được định sẵn ngay từ khoảnh khắc bọn họ chọc tới Lý Trạch Vũ.
Diệp Khuynh Thành nhìn Lý Trạch Vũ, biết bao cảm xúc rối ren trong lòng.
Nếu không được tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc, cô có nằm mơ cũng không tin rằng tên công tử bột ham ăn chơi của ba năm trước lại cũng chính là con người không gì không làm được đang đứng trước mặt cô!
“Myhill, chúc mừng chiến thắng của ông!”
“Lần trước tôi dính bẫy của ông, lần này ông ngã vào bẫy, hai ta hoà nhau!”
Hafit và Myhill ôm nhau, thoải mái nở nụ cười trút bỏ mọi ân oán trước đó.
“Quân Đế, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xịn rời đi trước.”
Hafit cẩn thận dò hỏi.
Lý Trạch Vũ gật đầu, đồng ý: “Vất vả cho ông rồi, nếu có dịp tới đất nước xinh đẹp kia, chúng ta sẽ liên lạc lại với nhau.”
“Xin chờ Quân Đế hạ cố đến chơi, đến khi ấy tôi nghĩ thủ đô hoa lệ sẽ càng trở nên náo nhiệt hơn nữa.”
Hafit nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Gã thật sự hoan nghênh Lý Trạch Vũ, nhưng gã hiểu đối phương là nhân vật không thích yên phận, dù đến bất cứ đâu thì nơi ấy cũng sẽ không yên tĩnh nổi.
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ bất mãn: “Tôi nghi ngờ ông định bày trò chơi xấu tôi.”
“Không dám!”
Hafit khẽ khom lưng.
Lý Trạch Vũ vỗ vai gã, nói: “Tôi còn chuyện khác cần xử lý, không thể đi tiễn ông, chúc ông lên đường thuận buồm xuôi gió.”
“Đa tạ Quân Đế.”
Hafit lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Myhill ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Đại đương gia, tôi rất thích quốc gia thần bí như nước Hạ, tôi có thể tiếp tục ở lại bên ngài hay không?”
Lý Trạch Vũ thản nhiên nói: “Dù ông có muốn đi thì tôi cũng không chấp thuận đâu.”
“A?”
Myhill ngầm hiểu ý, hỏi: “Đại đương gia còn việc gì cần sai bảo?”
“Hai ngày nữa ông sẽ bận đấy.”
Lý Trạch Vũ cười ha hả.
Lý Định Quốc đã nói cho hắn biết thông tin bên phía chính phủ muốn giúp đỡ Khoa học kỹ thuật Vân Dương thay thế nhà họ Khương, do vậy lúc này hắn rất cần nhân tài như Myhill.
“Để tôi đi tiễn Hafit.”
Myhill đề nghị.
Lý Trạch Vũ đồng ý.
Chờ cho hai nhân vật truyền kỳ của giới tài chính rời đi, Diệp Khuynh Thành mới bước ra nói lời từ biệt.
“Đợi đã!”
Lý Trạch Vũ đột nhiên hô lên níu kéo.
Diệp Khuynh Thành dừng bước, quay người hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“À… Hiện tại Khoa học kỹ thuật Vân Dương cần chiêu mộ thêm đối tác. Tập đoàn Long Thịnh trực thuộc nhà họ Diệp các cô có hứng thú hợp tác không?”
Câu nói của Lý Trạch Vũ khiến Diệp Khuynh Thành không khỏi vui mừng.
Việc Khoa học kỹ thuật Vân Dương trở thành bá chủ của giới thương nghiệp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu tập đoàn Long Thịnh có thể tham gia hợp tác thì họ sẽ nhận được những ích lợi khó tưởng tượng nổi.
“Có!”
Diệp Khuynh Thành gần như bật thốt lời đồng ý.