Trong căn phòng lớn như thế vốn không nhìn thấy ai khác, nhưng hắn lại như lẩm bẩm với không khí.
Nhưng mà một giây sau.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước ra khỏi bức tường, ngũ quan trên mặt cương nghị, ánh mắt sáng ngời có thần, trên người tản ra hơi thở chính nghĩa.
"Làm thế nào mà cậu lại phát hiện được tôi?"
Người đàn ông hứng thú mở miệng.
Lý Trạch Vũ cười cười, hỏi ngược lại: "Nếu như tôi nói, trong phạm vi năm mươi mét, cho dù là âm thanh cây cỏ rơi xuống đất cũng không thoát khỏi tai mắt của tôi, anh có tin hay không?"
Nghe này trả lời, con ngươi người đàn ông bỗng nhiên co lại.
Ngũ quan của võ giả nhạy cảm hơn so với người bình thường, đó cũng không phải bí mật gì cả.
Nhưng có thể bắt được âm thanh cây cỏ rơi xuống đất trong phạm vi năm mươi mét, sợ là cường giả cảnh giới Tông Sư cũng không làm được!
Có lẽ cường giả cảnh giới Võ Thánh trong truyền thuyết mới có thể...
Nhưng mà sao có thể!
Một võ giả bình thường có thể bước vào cảnh giới Tiểu Thừa lúc hai mươi tuổi đã được xưng tụng là kỳ tài võ đạo, người có thể luyện tới cảnh giới Đại Thừa trước ba mươi tuổi tuyệt đối là thiên kiêu võ đạo!
Xa hơn đến cảnh giới Tông Sư, cho dù là thiên kiêu tư chất trác tuyệt cũng phải mất hàng chục năm mới có thể đột phá!
Về phần cảnh giới Võ Thánh, đây chính là ngưỡng cửa mà rất nhiều võ giả cả đời không thể vượt qua!
Có thể đạt tới cảnh giới này, cường giả có thể nói là rồng phượng trong loài người!
Nghe đồn chỉ có trụ trì của Thiền Lâm Tự, chưởng giáo đạo môn và và cung chủ của Tiêu Dao cung, cao nhân tuyệt thế trong ba thế lực võ đạo đỉnh phong mới được ông trời ưu ái, thành công nhập đạo sau trăm tuổi!
Mà ngay cả cậu thanh niên trước mắt này bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, tính toán đâu ra đấy thì cũng mới chỉ hơn hai mươi năm!
"Người trẻ tuổi à, khoác lác đúng là không cần đóng thuế, nhưng phiền cậu khoe khoang gì đó đáng tin cậy hơn một chút được không."
Sau khi hết khiếp sợ, vẻ mỉa mai trong mắt người đàn ông không che đậy chút nào.
Lý Trạch Vũ đặt ly rượu xuống, lại ngậm một điếu thuốc rồi thản nhiên nói: "Có phải khoác lác hay không thì cứ tạm thời để sang một bên... Nếu như tôi đoán không nhầm, Long Vương đích thân đến tìm tôi là vì chuyện của nhà họ Hà phải không?"
Ánh mắt Long Thiên Quân hơi nheo lại.
Hiển nhiên, hắn ta không ngờ đối phương lại biết thân phận của mình!
"Mặc dù Long Tổ là tổ chức cơ mật tối cao của nước Hạ, nhưng là uy danh của Long Vương nước Hạ đã gây chấn động cả trong nước và nước ngoài, chuyện tôi có thể biết thân phận của anh cũng không có gì lạ, cho nên anh không cần phải quá lo lắng đâu!"
Không biết vô tình hay cố ý mà Lý Trạch Vũ giải thích một câu.
Long Thiên Quân không nhịn được bật cười nói: "Cậu nói tôi sẽ lo lắng sao?"
"Đúng vậy, tôi cảm nhận được anh đang rất lo lắng."
Lý Trạch Vũ nói với vẻ mặt thành thật.
"Ha ha ha..."
Giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, Long Thiên Quân ngạo nghễ nói: "Người trẻ tuổi à, mặc dù tôi không biết làm thế nào mà cậu lại phát hiện được tôi, nhưng... Đã biết thân phận Long Vương của tôi, mà cậu lại còn dám dõng dạc nói tôi sẽ lo lắng?"
"Anh thật sự không lo lắng sao?"
"A..."
Long Thiên Quân cười khẩy.
"Vậy bây giờ thì sao?"
Khi đang nói chuyện, ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng ngưng lại, một khí thế hùng mạng phát ra từ trên người hắn.
Ngay lập tức, cả căn nhà tràn ngập sát khí.
Long Thiên Quân chỉ cảm thấy mình bị một năng lượng vô ảnh vô hình khí khóa chặt, trong thân thể có một âm thanh đang nhắc nhở, tốt nhất là hắn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không...
Sẽ chết!
Chỉ trong vài hơi thở, sắc mặt Long Thiên Quân đã tái nhợt.
"Bây giờ anh có lo lắng không?"