Vật Tương Vong vỗ nhẹ mấy cái vào ngực, biểu cảm như muốn nói “Xông pha núi lửa, không ngại gian nguy”.
Lý Trạch Vũ đổi chủ đề, hỏi: “Hai người vừa đạt tới cảnh giới Đại Thừa có phải không?”
Hai người nghe xong không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Trước đây, hai người bọn họ đều là cao thủ trong mắt Lý Trạch Vũ, là cái kiểu có thể đánh bại bất cứ ai trong Hoàng Thành!
Nhưng mà bây giờ, Lý Trạch Vũ có thể hạ gục cả hai người bọn họ chỉ bằng một ngón tay.
“Hu hu hu... Thiếu gia, có phải là anh ghét bỏ tụi em rồi không!”
“Anh yên tâm, về tụi em sẽ chăm chỉ luyện tập, cố gắng đuổi kịp tốc độ của thiếu gia!”
“Thiếu gia, năm sáu tuổi, anh ở nhà trẻ nhìn lén một bé gái đi tè, chuyện oan ức đó em gánh dùm anh, năm chín tuổi dìu bà cụ qua đường, chuyện nở mặt nở mày này em cũng nhường cho anh! Năm mười một tuổi...”
“Những năm qua, hãy niệm tình tụi em không có công lao cũng có khổ lao, xin anh đừng đuổi tụi em đi mà...”
“Vãi!”
“Bà ngoại anh ấy không phải nói những chuyện này có đánh chết cũng không được nhắc lại sao!”
Nghe hai người đi theo kể lại quá khứ huy hoàng, Lý Trạch Vũ có hơi bối rối.
Cẩu Phú Quý nắm chặt vô lăng nói: “Em không quan tâm, nếu như thiếu gia muốn đuổi tụi em đi, tụi em sẽ kể cho chị dâu Trần nghe tất cả những việc làm vẻ vang mà anh đã làm trong quá khứ!”
“Má, còn dám uy hiếp tôi? Hai người muốn làm phản phải không?”
“Bum!”
“Bum!”
Lý Trạch Vũ ném hạt dẻ lên đầu hai bọn họ một cách không thương tiếc.
Vật Tương Vong cười khổ nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói. Chúng ta là đàn ông con trai, không thể động tay động chân được!”
“Hai người im miệng đi!”
Lý Trạch Vũ trừng mắt nhìn hai người họ, tức giận nói: “Ai nói tôi đuổi các cậu đi?”
Ba người trần truồng cùng nhau lớn lên, tình nghĩa anh em hơn hai mươi năm, hắn coi Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong như những người thân nhất của mình.
“Thiếu gia, vậy tại sao đang yên đang lành anh lại hỏi thăm thực lực của hai tụi em làm gì?”
Cẩu Phú Quý nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
“Tôi không phải là đang muốn tăng thực lực cho các cậu sao! Dù sao, thực lực ở cảnh giới Đại Thừa không khác gì gà mờ là mấy!”
Nếu như người nói lời này không phải Lý Trạch Vũ, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhất định sẽ đập đầu đối phương thành đầu lợn.
Một võ sĩ có sức mạnh ở cảnh giới Tiểu Thừa có thể đánh bại các nhà vô địch tán thủ bình thường, sức mạnh cảnh giới Đại Thừa đã có thể so sánh với sức mạnh của nhiều binh vương hợp lực với nhau.
Hai người họ chưa tới ba mươi tuổi đã có sức mạnh ở cảnh giới Đại Thừa, cho dù có đi đến tam thánh địa võ lâm, họ cũng là những người đứng đầu của thế hệ trẻ.
Nhưng trong mắt Lý Trạch Vũ lại trở thành gà mờ, ai mà chịu nổi được chứ?
“Hai người lát nữa đi tìm lão Tiêu một chuyến, nhờ ông ấy chuẩn bị dược liệu rửa tủy xương càng sớm càng tốt, qua khoảng thời gian này đợi tôi rảnh rỗi sẽ giúp hai cậu rửa tủy xương!”
Lý Trạch Vũ nghiêm túc dặn dò.
Vật Tương Vong nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt ánh lên sắc vàng, hỏi: “Thiếu gia, việc rửa tủy xương này có phải giống với “thay da đổi thịt” trong tiểu thuyết không?”
“Na ná vậy!”
Lý Trạch Vũ gật đầu nói: “Chỉ cần rửa tủy xương thành công, tốc độ tu luyện võ công của hai người sẽ gấp mấy chục lần người bình thường!”
Rít...