Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lý minh chủ bảo trong số mấy người bọn ta có kẻ phản bội, thế xin hỏi có bằng chứng xác thực nào không?” Một chàng trai trẻ chợt mở miệng chất vấn.

Lý Trạch Vũ híp mắt, chỉ tay vào anh ta, nói lớn: “Cậu tới đây, đúng, là cậu đó… mau qua đây, lẹ lên.”

Cậu thanh niên kia vội nhấc chân chạy lại gần.

“Cậu tên gì?”

“Ngưu Nhị!”

“Bốp bốp bốp.”

Vừa dứt câu, Ngưu Nhị đã bị Lý Trạch Vũ quăng cho vài cái bạt tai.

“Hu hu hu… Sao minh chủ võ lâm lại tự tiện đánh người như vậy?” Ngưu Nhị ôm mặt khóc lóc.

Lý Trạch Vũ trợn mắt xem thường, tiện thể trách mắng một phen: “Nếu bổn minh chủ không có bằng chứng thì liệu có dám đứng đây ăn nói lung tung không? Cậu có mang theo não không thế?”

Ngưu Nhị bị dọa tới cứng họng, nhất thời không biết trả lời ra sao mới phải.

Vì quả thật, trong trường hợp trang trọng như vậy, nhất định Lý Trạch Vũ đã sở hữu được bằng chứng cực kỳ thuyết phục trong tay nên mới dám tự tin thốt ra những lời đó.

“Lý minh chủ đừng câu bọn tôi nữa, mau nói ra ai là kẻ phản bội đi?” Hồ Nhất Phong không kiềm được, sốt ruột nói.

“Các thành viên của Vu giáo đều có một hình xăm hoa mai ngay vai trái, những người bên dưới hay thay phiên kiểm tra cơ thể lẫn nhau, nếu phát hiện điều gì bất thường thì báo cáo lại ngay.”

“Khụ khụ.”

“Mà tính ra nơi này cũng có không ít phụ nữ, hay là thế này…” Lý Trạch Vũ chỉ tay vào Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đứng bên cạnh mình: “Hai người này là tâm phúc của tôi, nhân phẩm của họ tuyệt đối không chê vào đâu được, chi bằng để họ kiểm tra các nữ đệ tử đi.”

“Thiếu gia, tuy không nói ra, nhưng xin ghi tạc trong lòng!”

“Thiếu gia, sau này ngài bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không dám rẽ hướng Tây.”

Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong cảm động đến rơi nước mắt.

“Sư đệ à, đệ bớt giỡn lại đi.” Ngọc Phượng Hoàng vội ngăn cản, rồi nói: “Đệ tử Tiêu Dao cung nghe lệnh, mau tự kiểm tra bản thân.”

Sư thái Diệt Tình cũng là lắc đầu cười khổ, bảo: “Trong phái Nga Mi không có kẻ phản bội.”

Lúc trước, khi điều tra ra sự việc về Tề Tiên Nhi, bà ấy lập tức sai người đi kiểm tra một lượt.

Một lát sau…

“Mẹ kiếp, trên vai Lâm Hữu Tam có hình xăm hoa mai!”

“Vương Đại Hải, hóa ra anh lại là kẻ phản bội.”

“Hoàng Hữu Lượng là kẻ phản bội…”

Ngày càng có nhiều người bị phát hiện trên vai trái có xăm hình hoa mãi, tính sương sương cũng phải gần trăm người.

Phải nhớ rằng số đệ tử có mặt tại đây hôm nay cùng lắm chỉ hơn nghìn người, tức là cứ mỗi mười người thì lại có một rối trẻ con của Vu giáo.

Nếu không đi trước một bước, bắt nhốt hết bọn họ, vậy sau này sẽ đưa tới hậu quả gì, Lý Trạch Vũ cũng không dám nghĩ.

“Tôi thích hoa mai nên mới xăm một đóa thôi mà, dựa vào đâu lại bảo tôi là kẻ phản bội.”

“Đúng thế, bớt hoa mai này có từ lúc tôi vừa sinh ra rồi, tôi thật sự không phải thành viên Vu giáo.”

“Tên minh chủ thối tha này dám đổ oan cho tôi…”

Những tên rối trẻ con bị vạch trần thân phận kia tức khắc để lộ vẻ căm phẫn, cố hết sức giả vờ như mình vô tội lắm.

Nhưng Lý Trạch Vũ không cho họ cơ hội giở trò, lập tức vung tay, hạ lệnh: “Chém chết hết cho tôi.”

“Chờ đã.” Tống Thành Công vội xua tay ngăn cản, sau đó bước nhanh tới trước mặt một tên rối trẻ con: “Từ Thịnh Lâm, rõ ràng vi sư không hề đối xử bạc với con mà, chẳng lẽ lương tâm của con bị chó tha mất rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK